Chương trước
Chương sau
Cú đấm của Diệp Thiên vừa rồi chỉ là thể lực, không phải tăng cường thêm sức mạnh, nhưng cú đấm mà ông ta dồn chân khí lại gần như không thể chống đỡ được. Đến bây giờ, toàn bộ cánh tay phải của ông ta vẫn còn cảm giác tê tê.

Nếu chân khí và sức mạnh thể chất của Diệp Thiên hợp lại thành một thì đó sẽ là sức mạnh lớn đến mức nào?

Nghĩ đến đây, sự nghiêm túc trong lòng ông ta lại tăng lên một bậc. Ông ta quất chiếc roi xương trong tay.


"Roi Đoạn Hồn!"

Lòng bàn tay của ông ta vẫy lên, múa roi xương điên cuồng, quét xuống trên không trung.

Phát roi này giống như một thanh kiếm chém lên không trung, chia cắt không khí, roi xương quét tới đâu, mọi người đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một đường màu đen có độ dày bằng ngón tay cái chia khoảng không thành hai đoạn.

Đây là tuyệt kỹ nổi danh của Gullit. Ông ta đã từng dùng chiêu thức này để giết chết sáu siêu phàm phàm phẩm trong nháy mắt. Đó cũng là trận chiến quan trọng nhất để ông ta được thăng chức trọng tài viên tinh anh.

Bây giờ, căn cơ tu luyện của ông ta tăng vọt, đã đạt tới siêu phàm thượng phẩm, một khi dùng chiêu thức này sẽ phong ấn trời đất, phong tỏa tất cả không gian trong phạm vi trăm thước.

Bất cứ nơi nào gió roi lướt qua, ngay cả một siêu phàm lương phẩm có Hộ Thân Canh Khí cũng có thể bị chém thành hai mảnh, hoàn toàn bị phá hủy.

Diệp Sơn và những người khác phía dưới đều kinh hãi lắc lư, tuy cách gió roi cả trăm mét, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt ẩn chứa trong đó!

Gió roi trước mặt xẹt qua, nhưng Diệp Thiên không hề né tránh, cậu giẫm nhẹ bàn chân sau và cả người phóng về phía trước.

"Vút vút!"

Hai luồng gió roi đã xẹt qua ngực cậu, quần áo trước mặt lộ ra vết nứt, nhưng trên người cậu lại không hề có vết thương nào.

"Cái gì?"

Vẻ mặt của Gullit hoàn toàn thay đổi, lúc này chỉ thấy tay phải Diệp Thiên thò ra, đột nhiên nắm lấy đầu kia của roi xương.

"Chuyện này…"

Tất cả mọi người có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi!

Roi xương này sắc bén đến mức nào, ngay cả khi không bị kích thích bởi chân khí thì nó cũng đủ để chém nát xương khoét gân, và trải qua sự tăng cường bởi chân khí của Gullit, dùng toàn lực đẩy ra thì đủ để cắt vàng chặt sắt, cho dù là một chiếc xe tăng bọc thép, nó cũng có thể cắt thành hai mảnh được.

Vậy mà Diệp Thiên lại chỉ dùng một bàn tay bằng xương bằng thịt nắm lấy nó?

"Hừ, hôm nay tôi sẽ giết một siêu phàm thượng phẩm coi sao!”

Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, cậu chỉ khẽ kéo một cái.

Gullit đột nhiên cảm nhận được sức mạnh tối thượng truyền đến từ chiếc roi xương, kéo cơ thể ông ta về phía trước, nắm đấm từ bàn tay trắng như ngọc của Diệp Thiên cũng đánh vào ngực ông ta.

Cú đấm này nhanh và chính xác, ông ta gần như không phản ứng kịp, chỉ có thể giơ cánh tay trái của mình chắn ngang.

"Bùm!"

Một cú đấm rung ra khiến ông ta lập tức phun ra máu, thân hình bắn ngược ra sau như một viên đạn đại bác, quét thành một vệt lửa dài trên không trung.
Những vệt lửa trên bầu trời thấp thoáng, đó chính là pháo hoa tạo ra do ma sát nhanh giữa vật thể và không khí, có thể thấy tốc độ cơ thể của Gullit kinh khủng như thế nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.