Chương trước
Chương sau
Bốn ngọn lửa bùng nổ. Trên bầu trời phía Nam, ánh sáng chói lòa. Cho dù là chạng vạng, mặt trời đã tắt thì lúc này không gian vẫn bị luồng sáng màu đỏ kia chiếu sáng với biển lửa cuồn cuộn.

“Sức mạnh đáng sợ quá!”

Diệp Sơn, Diệp Vân Long nhìn nhau với vẻ sợ hãi. Tất cả đều kinh hoàng kêu lên.


Trước và sau khi Diệp Thiên ra tay đều vô cùng bình thản. Nhưng mỗi bước, mỗi chiêu đều có người thất trận, hơn nữa kẻ bị tổn thất còn thuộc cảnh giới siêu phàm.

Trước tiên là bốn vị siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện ngã xuống, giờ là bốn vị siêu phàm lương phẩm của viện trọng tài. Cũng vẫn là tình huống cháy thành bốn ngọn lửa kỳ lạ. Tất cả đều bị tiêu diệt. Thực lực như vậy, trong lịch sử Hoa Hạ chưa từng có ai đạt được.

“Đây mới là thực lực thật sự của anh cả sao?”

Diệp Tinh khẽ lầm bầm, cảm giác thất bại càng lớn hơn.

Cậu ta vốn tưởng thời đại của Diệp Thiên đã không còn. Thiên kiều hàng đầu từng tung hoành thủ đô đã sớm trở thành lịch sử. Thật không ngờ, Diệp Thiên bây giờ còn đứng cao hơn, xa hơn cả chín năm trước.

“Em biết dù có mất đi võ mạch thì anh cũng sẽ không bị đánh bại. Chỉ có anh là chuyện gì cũng làm được!”

Hoa Lộng Ảnh thầm nhủ, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng và cảm động.

Diệp Thiên đã từng nói sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ thanh niên, trở thành sức mạnh hàng đầu thế giới. Bây giờ, cậu đã làm được và đã làm được triệt để rồi.

Không chỉ vượt qua thế hệ thanh niên mà thậm chí đến cả thế hệ trước như Diệp Vân Long, Diệp Sơn thì cậu cũng đã kéo dài khoảng cách giữa mình và bọn họ.

“Tên này chín năm không gặp mà đã mạnh tới mức này rồi sao?”

Ánh mắt Tư Đồ Lạc Tuyết long lanh đến kỳ lạ.

Năm đó mặc dù Diệp Thiên vượt qua tất cả đám thanh niên của thủ đô nhưng vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách giữa họ bằng mắt thường không tới mức như thế này.

Còn ngày hôm nay, khi bọn họ còn đang cố gắng đạt tới cảnh giới võ tôn, thậm chí là khi liên thủ lại cũng không đánh nổi một kẻ võ tôn trung kỳ như Elkins thì Diệp Thiên đã xử lý được cả những kẻ thuộc cảnh giới siêu phàm rồi. Khoảng cách này không biết là khủng khiếp tới mức nào?

Âu Dương Đoạn Vân nín thở, cảm thấy sợ hãi.

Nhó lại buổi tối hôm đó ra tay với Diệp Thiên, nếu không phải vì Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đột nhiên xuất hiện thì không biết là kết cục của cậu ta sẽ thế nào?

Thu Nhược Hi đứng ngây tại chỗ và vẫn chưa hết chấn động.

Cô ấy biết là Diệp Thiên sẽ mang tới bất ngờ nhưng hóa ra không ngờ không phải là niềm vui mà là sự kinh động.

Mặc dù cô ấy không hiểu về võ thuật nhưng có thể nhìn ra kẻ mạnh yếu. Diệp Thiên vừa mới xuất hiện đã quét sạch tám kẻ mạnh như vậy, lấy một chọi chín giống như gió thổi cành liễu. Một kẻ mạnh vô địch như vậy đã khiến cô thật sự dao động.

Đây mới chính là thiên kiều thật sự. Cái gì mà Âu Dương Đoạn Vân, Diệp Tinh chứ. So với Diệp Thiên thì đúng như trẻ con gặp người lớn, chỉ biết tái mặt mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.