Chương trước
Chương sau
Năm xưa Diệp Thiên đã bị lấy đi võ mạch, bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp và ném vào vùng núi hoang vu cằn cỗi, gần như chín mươi phần trăm những người biết chuyện đều cho rằng Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết, bao gồm cả cậu ta.

Sau đó Diệp Thiên trở về thủ đô, xuất hiện trở lại trong tầm mắt của mọi người, cậu ta đương nhiên rất vui mừng. Nhưng theo cậu ta thấy, sức mạnh của Diệp Thiên từ lâu đã trở thành dĩ vãng, một người mất đi võ mạch sẽ không còn sức mạnh thần thông của một võ giả nữa.


Nhưng vào lúc này, cậu ta mới nhận ra mình đã lầm to, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu tại sao Diệp Thiên lại nói ‘bất kể đi tới đâu, anh đều là anh cả của cậu’.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh không ngừng thay đổi, những biểu cảm không thể tin được, chấn động, ngạc nhiên,… đan xen trên gương mặt cô.

Kể từ khi gặp lại Diệp Thiên, Diệp Thiên chưa bao giờ thể hiện một chút sức mạnh nào trước mặt cô ấy. Cô cũng đã có vài lần tiếp xúc thân thể với Diệp Thiên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy một chút hơi thở của võ giả nào trong cơ thể Diệp Thiên.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên đã rớt khỏi võ đài võ thuật, đã đến bước đường phải để cô đứng ra bảo vệ.

Lúc này, cơ thể của Elkins phát nổ chết tươi đã khiến cô như tỉnh dậy sau một giấc mơ.

Diệp Thiên, vẫn là Diệp Thiên đó!

Tư Đồ Lạc Tuyết và Âu Dương Đoạn Vân càng không thể tin được, mặc dù Diệp Thiên là người giỏi nhất thủ đô chín năm trước, nhưng dù sao lúc ấy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Khi đó, Diệp Thiên có thể đè bẹp tất cả thế hệ trẻ ở thủ đô, nhưng tính hết nước hết cái, Diệp Thiên chỉ mạnh hơn bọn họ một nửa mà thôi.

Bọn họ không hề biết tin tức Diệp Thiên đã bị phế bỏ võ mạch. Nhưng sau chín năm, bọn họ đều cho rằng cho dù Diệp Thiên có tài năng thiên phú, nhiều lắm cũng chỉ hơn bọn họ một bậc mà thôi. Nhưng hiện giờ Diệp Thiên bóp một cái thì Elkins đã chết, như vậy cậu hơn bọn họ đâu chỉ chục lần?

Chỉ có Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên biết dù Elkins mạnh đến đâu thì hắn cũng chỉ ở cảnh giới chí tôn võ thuật, làm sao có thể đọ sức với Đế Vương Bất Bại giết được cả cảnh giới siêu phàm lương phẩm chứ?

"Anh Thiên, anh..."

"Anh vẫn còn võ công sao?"

Hoa Lộng Ảnh vội vàng bước tới và hỏi Diệp Thiên, giọng điệu đầy ngạc nhiên.

Diệp Thiên cười vuốt tóc cô.

"Tiểu Ảnh, đừng tưởng rằng anh mất đi võ mạch thì đồng nghĩa với việc mất đi sức mạnh!”

"Đối với anh mà nói, có hay không có võ mạch đều chẳng khác gì nhau. Anh sẽ không bao giờ thua bất cứ ai trên đời này!”

Nói rồi cậu vẫy tay, hai tia sáng xanh bắn ra, chìm vào đỉnh đầu của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh, trực tiếp đi tới phủ tạng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.