Chương trước
Chương sau
Nhất là Diệp Tinh, khoảnh khắc Diệp Thiên rút thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra, cậu ta chỉ cảm thấy như không phải sự thật.

Cậu ta có hai võ mạch, hơn nữa được đích thân Diệp Vân Long là người trong đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ chỉ dạy, tu vi tăng lên mạnh mẽ, trong những lớp người trẻ, cậu ra tự nhận mạnh nhất, Diệp Thiên từ lâu đã không còn được cậu ta coi trọng.

Hội võ bốn gia tộc lần này, cậu ta cho rằng bản thân buộc phải rút được Lăng Uyên Thần Kiếm, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, cậu ta không rút được nó, nhưng Diệp Thiên, người mà cậu ta cho rằng đã lỗi thời, thì lại rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra trước ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, còn có chuyện gì kinh ngạc hơn chuyện này chứ?


Trong bàn, Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo đều nhìn nhau, sau đó nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên không rời mắt.

Bọn họ vốn tràn dầy niềm tin vào các lớp trẻ trong nhà bọn họ, nhưng mọi người đều lần lượt thất bại, kết quả người được đoán là không có khả năng nhất là Diệp Thiên thì lại rút ra được Lăng Uyên Thần Kiếm, chiến thắng toàn bộ những người trẻ ở đây, đúng là không thể tin được.

Bản thân Diệp Vân Long, ánh mắt không ngừng rung rung, thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này có thần năng vô cùng đặc biệt, cho dù mạnh như ông ta cũng không thể chuyển dịch Lăng Uyên Thần Kiếm.

Trong lớp người trẻ, thì bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh là mạnh nhất, ông ta cho rằng người có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chắc chắn là một trong những người này.

Nhưng lại là Diệp Thiên, một người đã bị mất đi võ mạch, tu vi cạn kiệt, lại khiến cho Lăng Uyên Thần Kiếm được xuất hiện lại trên thế gian, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, điều này khiến ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận.

“Vì sao? Lăng Uyên Thần Kiếm, nghe nói chỉ có Đế Vương đích thực mới có thể rút ra được, Thiên Nhi vì sao lại có thể khiến nó phát ra cảm nhận, tự động tìm chủ chứ?”.

“Lẽ nào nói, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn công nhận Thiên Nhi là Đế Vương, cho nên mới nhận nó làm chủ nhân?”.

Ông ta lẩm bẩm, trong lòng rối bời, vẫn không sao hiểu nổi.

Lăng Uyên Thần Kiếm năm xưa từng được hoàng đế Hiên Viên và đại thần Xi Vưu sử dụng, bất kỳ ai trong hai người này đều là những người ở cấp đỉnh cao trong thần thoại cổ xưa, tu vi siêu phàm, không biết mạnh đến nhường nào!

Chỉ có bọn họ mới đủ tư cách nắm giữ Lăng Uyên Thần Kiếm!

Một người đã mất đi võ mạch, không thể luyện võ, dựa vào đâu có thể cầm Lăng Uyên Thần Kiếm lên, còn khiến nó công nhận?

Sau khi tất cả mọi người đều im lặng, đột nhiên lại bắt đầu dấy lên xôn xao.

“Không phải chứ? Tên đó là ai vậy? Thế mà lại rút được Lăng Uyên Thần Kiếm?”.

“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đến bọn Diệp Tinh còn không thể rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra, vì sao người thanh niên kia lại có thể khiến Lăng Uyên Thần Kiếm chủ động phóng ra?”.

“Thanh niên này trông vô cùng lạ lẫm, hình như không nằm trong hàng ngũ lớp trẻ thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật, vì sao cậu ta lại có thể điều khiển được Lăng Uyên Thần Kiếm?”.

Xung quanh phản ứng càng lúc càng mạnh, chỉ có Lí Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, những người biết thân phận thật sự của Diệp Thiên thì đều rõ.

“Quả nhiên, chỉ có cậu ấy mới xứng đáng với Lăng Uyên Thần Kiếm!”.

Ánh mắt Lí Thanh Du nheo lại, khóe miệng nở nụ cười.

Người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện nay, đương nhiên chỉ có Diệp Lăng Thiên đứng đầu bốn phương, cũng chỉ có Diệp Thiên mới đủ tư cách trở thành Đế Vương thời nay!
Đối mặt với những ánh mắt sửng sốt của mọi người, vẻ mặt Diệp Thiên vẫn bình thản, không có phản ứng gì nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.