Chương trước
Chương sau
Anh ta chắp tay với Diệp Vân Long, lớn tiếng nói: "Diệp tiền bối, vừa rồi ông đã nói là ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra thì người đó chính là chủ nhân của thanh kiếm, có nghĩa là bất kỳ ai trong số chúng tôi cũng đều có thể thử phải không?"

Diệp Long liếc anh ta một cái, khẽ gật đầu: "Không sai!"

Nghe câu trả lời của Diệp Vân Long, khán giả lại sục sôi, mắt Lục Thiên Anh càng sáng hơn, anh ta bước ra và đứng bên cạnh chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.


"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ thử trước thăm dò đường cho mọi người!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tay của Lục Thiên Bình đã nắm chặt chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

"Á!”

Anh ta hét lớn một tiếng, dương như đã dùng hết sức lực, hai chân lún sâu xuống hố cát, nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm không hề động đậy, vẫn vững vàng cắm trên trụ đá.

"Ớ?"

Anh ta không cam tâm, nội lực dâng trào, dốc toàn lực bộc phát căn cơ tuy luyện đỉnh cao tông tượng của mình, dồn toàn bộ sự tập trung vào lòng bàn tay.

Đã một phút trôi qua, anh ta đột nhiên giơ hai tay lên và lùi bật lại vài bước, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

"Ha ha, Lục Thiên Anh này muốn dẫn đầu, nhưng cuối cùng lại phải chịu tổn thất lớn!"

"Đúng vậy, Lục Thiên Anh còn không được xếp trong top ba trong số chín nhân tài hàng đầu, cậu ta muốn được Lăng Uyên Thần Kiếm công nhận chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!"

Những tiếng xì xào xung quanh truyền đến, khuôn mặt Lục Thiên Anh hơi đỏ lên, anh ta chắp tay với Diệp Vân Long rồi lùi về phía sau, biến mất trong đám người.

Người đầu tiên đã thất bại!

"Được rồi, nếu như anh Lục đã thử rồi, vậy thì Thích Kiếm Anh tôi cũng học đòi xem thế nào!"

Một thành viên khác của phái Lao Sơn là Thích Kiếm Anh cũng bước ra một bước và nắm lấy chuôi kiếm với một bàn tay.

Ba phút sau, sắc mặt anh ta tái nhợt, quần áo ướt đẫm mồ hôi, anh ta xấu hổ lùi lại.

Lại một thất bại nữa!

Diệp Vân Long và các gia chủ của ba gia tộc còn lại đều ngồi ở bên cạnh và không để ý tới bọn họ. Kể từ khi bốn người bọn họ thảo luận công bố cho bàn dân thiên hạ biết về Lăng Uyên Thần Kiếm, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để người ta mang Lăng Uyên Thần Kiếm đi.

Tiếp theo, trong số Tam Anh Tứ Mỹ, có thêm vài người tiến lên nhưng đều thất bại. Một số cao thủ đỉnh cao tông tượng thuộc thế hệ trẻ tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác cũng bước tới để thử, nhưng tất cả đều thất bại.

Một giờ sau, đã có hàng trăm võ sư trẻ đều tiến lên thử, chỉ còn lại mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Nhược Tuyết, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du chưa thử.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những người này. Theo bọn họ, nếu như còn có người nào có thể được Lăng Uyên Thần Kiếm lựa chọn thì cũng chỉ có những người này mà thôi!

Cuối cùng, Âu Dương Đoạn Vân – niềm kiêu hãnh của nhà Âu Dương cũng đứng ra.
Ánh mắt của cậu ta hơi ngưng lại, một màn sương xuất hiện trên bàn tay cậu ta, sau đó hóa thành một dấu tay cực lớn, giống như lòng bàn tay được bao phủ bởi một chiếc găng tay nội lực lớn nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.