Chương trước
Chương sau
Hoa Vô Đạo quay đầu lại, đột nhiên đánh ra một chưởng.

“Ầm!”.

Tảng đá lớn ở phía trước lập tức nứt ra, để lộ hai thanh kiếm sắt một trái một phải.


Một trong số đó đã rỉ sét loang lổ, thanh còn lại thì tỏa sáng lóa mắt, mũi nhọn toát ra sự lạnh lẽo.

Diệp Thiên không nhúc nhích, Hoa Vô Đạo đi tới, ấn một tay vào, hai thanh kiếm đều phóng ra, rơi xuống trước mặt.

“Nhóc Thiên, hai thanh kiếm này đều được chế tạo bởi cùng một người, bất kể là trình tự rèn đúc, chất liệu, độ lửa, tất cả đều giống nhau, không khác thứ gì, có thể nói hai thanh kiếm này là cùng một thanh”.

“Mười năm trước, bác đã chôn hai thanh kiếm này ở đây. Bây giờ mười năm trôi qua, một thanh đã mục nát rỉ sét, thanh còn lại thì vẫn như trước, sắc bén lộ rõ, cháu có biết vì sao không?”.

Diệp Thiên liếc nhìn qua, mũi hơi động đậy, ngay sau đó trả lời: “Vì trên một thanh đã bị bôi axit!”.

Hoa Vô Đạo lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu.

“Không sai, thanh kiếm rỉ sắt này bác đã bôi axit, còn thanh kia không tác động gì, cho nên mười năm trôi qua, hai thanh kiếm đã khác nhau một trời một vực, không còn ở cùng một đẳng cấp nữa”.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, thờ ơ hỏi: “Bác Hoa, ý bác là gì?”.

Hoa Vô Đạo bỗng xoay lại, chỉ vào Diệp Thiên.

“Hai thanh kiếm này cũng giống như cháu của trước kia và cháu của hiện tại vậy”.

“Cháu của trước kia cũng tỏa sáng rực rỡ, vô cùng sắc bén, nếu cho cháu thời gian trưởng thành chắc chắn sẽ càn quét những người trẻ tuổi ở thủ đô, trở thành vị vua trong thế hệ trẻ của Hoa Hạ, chiếu sáng bốn phương giống như thanh kiếm sắt hào quang chói mắt này”.

Ông ta dứt lời, đột nhiên rút thanh kiếm sắt đã hoàn toàn bị ăn mòn kia lên, sau đó khẽ thở dài lắc đầu.

“Nhưng đáng tiếc, cháu lại chịu ảnh hưởng từ ngoại lực giống như thanh kiếm sắt bị bôi axit này, từ lâu đã không còn vinh quang như năm xưa”.

“Võ mạch của cháu đã bị lấy mất, không còn võ công, dù cháu có cố gắng thế nào cũng không thể bù đắp khuyết điểm vốn có này”.

“Bây giờ cháu cũng như thanh kiếm rỉ sét, không còn tỏa sáng”.

Ông ta khẽ vỗ vai Diệp Thiên, giọng nói lại không có chút dịu dàng nào.

“Nhóc Thiên, bác thừa nhận cháu của trước kia đúng là đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô, là vị vua tương lai hoàn toàn xứng đáng. Bác cũng định gả Hoa Lộng Ảnh cho cháu, thành toàn cho mối nhân duyên tốt đẹp. Nhưng đáng tiếc, cháu đã bị nhà họ Diệp phế bỏ rồi”.

“Hôm nay, bác đến tìm cháu là để nói rõ với cháu, dù trước kia cháu có quan hệ thế nào với Lộng Ảnh, bây giờ cháu đã không còn xứng với nó nữa!”.

“Đừng trách bác Hoa nói lời cay nghiệt, đến cảnh giới như bác, những lời khách sáo an ủi đều chỉ là mây trôi, những gì bác muốn nói đều là hiện thực thẳng thắn nhất!”.

“Bây giờ, trong những thanh niên ở thủ đô, chỉ có Diệp Tinh em trai cháu mới xứng làm chồng chưa cưới của Lộng Ảnh!”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.