Hoa Vô Đạo quay đầu lại, đột nhiên đánh ra một chưởng.
“Ầm!”.
Tảng đá lớn ở phía trước lập tức nứt ra, để lộ hai thanh kiếm sắt một trái một phải.
Một trong số đó đã rỉ sét loang lổ, thanh còn lại thì tỏa sáng lóa mắt, mũi nhọn toát ra sự lạnh lẽo.
Diệp Thiên không nhúc nhích, Hoa Vô Đạo đi tới, ấn một tay vào, hai thanh kiếm đều phóng ra, rơi xuống trước mặt.
“Nhóc Thiên, hai thanh kiếm này đều được chế tạo bởi cùng một người, bất kể là trình tự rèn đúc, chất liệu, độ lửa, tất cả đều giống nhau, không khác thứ gì, có thể nói hai thanh kiếm này là cùng một thanh”.
“Mười năm trước, bác đã chôn hai thanh kiếm này ở đây. Bây giờ mười năm trôi qua, một thanh đã mục nát rỉ sét, thanh còn lại thì vẫn như trước, sắc bén lộ rõ, cháu có biết vì sao không?”.
Diệp Thiên liếc nhìn qua, mũi hơi động đậy, ngay sau đó trả lời: “Vì trên một thanh đã bị bôi axit!”.
Hoa Vô Đạo lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu.
“Không sai, thanh kiếm rỉ sắt này bác đã bôi axit, còn thanh kia không tác động gì, cho nên mười năm trôi qua, hai thanh kiếm đã khác nhau một trời một vực, không còn ở cùng một đẳng cấp nữa”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, thờ ơ hỏi: “Bác Hoa, ý bác là gì?”.
Hoa Vô Đạo bỗng xoay lại, chỉ vào Diệp Thiên.
“Hai thanh kiếm này cũng giống như cháu của trước kia và cháu của hiện tại vậy”.
“Cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349208/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.