Chương trước
Chương sau
“Khương Long Hoa, người do tôi đánh, nếu anh cảm thấy đủ sức để thách thức tôi thì cứ đến tìm tôi bất kỳ lúc nào”.

“Phải rồi”, anh chỉ vào Từ Tử Văn, ánh mắt lạnh nhạt.

“Con chó này của anh có một đứa em trai tên là Từ Tử Văn, tay chân do tôi đánh gãy, muốn trả thù thì cứ đến tìm tôi. Nhưng nếu những người bạn đằng sau tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tìm ai hết, chỉ tìm Khương Minh của anh, tin tôi đi, dù Khương Minh có lớn đến mấy thì tôi cũng sẽ tiêu diệt nó, chẳng qua chỉ như thời gian trở bàn tay thôi”.


Khương Long Hoa không nói gì, chỉ có thể im lặng, hồi đó Diệp Thiên đã chèn ép khiến anh ta không ngẩng đầu lên nổi, giờ đây cách chín năm, Diệp Thiên rốt cuộc mạnh hay yếu, ai mà biết được?

Diệp Thiên nói xong thì vươn vai, thấy chán chán nên ra khỏi quán bar trước, Âu Dương Đoạn Vân từ đầu tới cuối đều ngó lơ cậu.

Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh đi ra theo, mấy người Tề Văn Long cũng tiện thể rời đi, chỉ có Thu Nhược Hi vẫn ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ.

Tối nay Khương Minh, nhà Tư Đồ, nhà Âu Dương đều xuất hiện nhưng vẫn không kiềm hãm được Diệp Thiên.

Đôi mắt cô ấy khẽ chớp, chỉ cảm thấy trong lòng đang luồng nhiệt cuộn trào.

Nhân vật truyền kỳ đè đầu tất cả thế hệ thứ ba thủ đô chín năm trước trở về, tình hình thủ đồ sắp tới chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn vì sự xuất hiện của cậu.



"Khốn kiếp!"

Trong quán bar, Âu Dương Đoạn Vân đấm một phát xuống đất, gạch lát nền lập tức vỡ vụn, vô số vết nứt toác ra, nhưng tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả người đàn ông mặc vest là chủ quán bar đều không dám nói lời nào.

Với thân phận của Âu Dương Đoạn Vân, cho dù có lật tung toàn bộ quán bar của mình lên thì ông ta cũng không dám kêu ca, huống chi chỉ là nứt vài mảnh sàn?

Đôi mắt Âu Dương Đoạn Vân đầy tức giận, kể từ khi trở nên nổi tiếng ở thủ đô, đây là lần đầu tiên cậu ta tức giận như vậy.

Đối mặt với ba người Diệp Thiên, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, cậu ta lại không dám ra tay, chỉ có thể nhìn theo Diệp Thiên rời đi một cách tiêu dao tự tại mà nói lời hằn học, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời cậu ta.

“Âu Dương!”, Khương Long Hoa vỗ vỗ vai Âu Dương Đoạn Vân.

"Đừng phản ứng gay gắt quá. Cái tên Diệp Thiên đó, từ nhỏ tôi cũng từng phải chịu thiệt trong tay cậu ta. Thời điểm đó ở thủ đô đâu có ai dám làm gì cậu ta đâu. Cho dù là Diệp Tinh hay Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ có thể xếp phía sau cậu ta!”

Ý tứ của Khương Long Hoa rất rõ ràng, ngay cả Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng không thể vượt qua Diệp Thiên, chỉ có thể ở phía sau, Âu Dương Đoạn Vân không thể đối phó với Diệp Thiên cũng là chuyện bình thường.

"Ý của anh là tôi không bằng Diệp Thiên đó?"

Âu Dương Đoạn Vân vừa nghe xong, ánh mắt đanh lại, đằng đằng sát khí, khiến cho Khương Long Hoa lập tức lui về phía sau nửa bước.

Cậu ta nhìn về phía Khương Long Hoa, trịnh trọng nói: "Cái gì mà huyền thoại thủ đô trước đây. Cái tên Diệp Thiên đó, cho dù trước đây từng vượt qua tất cả chúng ta, nhưng đó đã là quá khứ rồi!”

"Cậu ta chẳng qua chỉ là một người bình thường không có căn cơ tu luyện gì cả. Rời bỏ hào quang của nhà họ Diệp thì cậu ta chẳng là cái thá gì hết. Vừa rồi nếu như không phải Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ngăn lại thì chắc chắn tôi sẽ xử gọn cậu ta chỉ mới một chiêu!”

"Hừm, cậu ta cậy có Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh chống lưng cho nên hỗn xược không kiêng dè gì ai. Rõ ràng đó chỉ là một kẻ bất tài, cáo mượn oai hùm mà thôi!”

"Lần sau, nếu không có Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết thế hệ trẻ thực sự ở thủ đô là như thế nào!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.