Chương trước
Chương sau
Ông ta dường như gầm lên, giọng nói chứa đựng sự run rẩy khủng khiếp.

Sáu người bọn họ đã từng là cao thủ võ thuật chèn ép cả giới võ thuật Hoa Hạ, dường như chưa hề có địch thủ, tung hoành khắp thủ đô, và cũng chỉ có Diệp Vân Long, và cái người của nhà họ Hoa cùng với cái người trong trường đại học Thủ Đô mới có thể đánh thắng được sáu người bọn họ.

Vậy mà người thanh niên này, không biết đã làm gì lại chỉ cần dùng một chiêu đã có thể giết chết cả năm người kia. Nếu không phải vì ông ta phản ứng nhanh một bước thì lúc này có lẽ cũng có kết cục như năm kẻ kia rồi. Ông ta thật khó dám tưởng tượng, đây là sức mạnh gì vậy?

E rằng dù có là Diệp Vân Long thì cũng chưa chắc đã mạnh như vậy?


Biểu cảm của ông ta biến đổi, nhìn tuổi của Diệp Thiên thì cuối cùng ông ta mới phản ứng lại.

“Cậu…Cậu là Diệp Lăng Thiên sao?”

Ông ta vô cùng kinh hãi, dường như phải nín thở.

Còn trẻ như vậy mà một chiêu đã có thể tiêu diệt được năm người chí tôn võ thuật của Hoa Hạ. Ngoài kẻ làm mưa làm gió đó ra, kẻ chưa từng nếm trải thất bại bao giờ thì lẽ nào còn có người thứ hai sao?

“Đi cùng bọn họ đi!”

Diệp Thiên không trả lời chỉ chỉ vào Thái Bang Độc Vu, năm ngón tay khẽ xoay.

Xung quanh như có một luồng sức mạnh dâng lên, chèn ép ông ta khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi bèn vội vàng hét: “Dừng tay, dừng tay!”

“Diệp Lăng Thiên, chúng tôi với cậu không thù không hằn, tại sao lại ra tay với chúng tôi!”

Diệp Thiên mặc kệ, bàn tay vẫn tiếp tục xoay tròn.

“Không thù không hằn sao? Các người định lên núi hãm hại mẹ của tôi mà còn nói là không thù không hằn à?”

“Mẹ của cậu?”, Thái Bang Độc Vu đã cảm thấy không khí như đặc quánh, không thể hít thở và biểu cảm thì vô cùng hoảng sợ.

“Cậu…”

“Lẽ nào cậu cũng là người của nhà họ Diệp? Cậu là con trai của Diệp Vân Long sao?”

Trong nháy mắt, mặt ông ta đanh lại, bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán.

Nhà họ Diệp và cũng chỉ có Diệp Vân Long tỏa sáng trong hai mươi năm qua, tung hoành khắp thủ đô, mang theo thế lực hàng đầu Hoa Hạ, không ai dám gây sự.

Nhìn trong khắp thiên hạ, ông ta từng là cao thủ số một trong giới võ thuật thì phải biết ông ta mạnh tới mức nào?

Sau đó xuất hiện Diệp Lăng Thiên, anh hùng đè bẹp cả Hoa Hạ, đến cả Diệp Vân Long cũng bị chèn ép. Thế nhưng không ngờ Diệp Lăng Thiên cũng là người của nhà họ Diệp. Tin này nếu truyền ra ngoài thì e rằng không chỉ có giới võ thuật ở Hoa Hạ mà có khi giới võ thuật quốc tế cũng sẽ sục sôi.

Một nhà mà có hai cao thủ tuyệt thế, soi khắp Hoa Hạ thì còn ai có thể tranh giành với nhà họ Diệp đây?

“Từ đã, Diệp Lăng Thiên, Diệp Đế Vương, xin cậu tha mạng. Cậu đã là người của nhà họ Diệp thì ở đây tôi có một tin tức, một bí mật, giờ tôi nói cho cậu, chỉ hi vọng cậu tha cho tôi một lần, nhất định tôi sẽ đi thật xa không dám tới Hoa Hạ nữa!”

Ông ta cầu xin rối rít. Một cao thủ võ thuật mà lại không có chút khí chất nào như vậy. Đối diện với Diệp Lăng Thiên số một Hoa Hạ, dù có là chí tôn võ thuật thì cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.

“Ngại quá, tôi đâu có thừa nhận mình là người của nhà họ Diệp đâu!”

“Bí mật mà ông nói tới tôi cũng chẳng có hứng thú!”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng như lúc ban đầu. Thái Bang Độc Vu còn định nói gì đó nhưng cậu đã xoay lòng bàn tay, một vùng máu bắn ra trong không trung. Thêm một chí tôn võ thuật biến mất.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.