Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Đường Thiên Phong đầy mừng rỡ, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Ngay khi lòng bàn tay của Đường Mục Sơn sắp chạm vào cổ họng Diệp Thiên, một lòng bàn tay trắng nõn mảnh mai đột nhiên nắm lấy cổ tay cụ ta.

"Ớ?"


Ánh mắt Đường Mục Sơn ngưng lại, cụ ta muốn thoát ra, nhưng bàn tay đó giống như một tảng đá hoàn toàn bất động, cho dù cụ ta dùng chân khí của mình như thế nào cũng vẫn không thể thoát ra được dù chỉ một chút. Điều đó khiến cho khuôn mặt cụ ta tràn đầy kinh ngạc.

Diệp Thiên lúc này đã trúng độc rồi, làm sao còn có sức mạnh khủng khiếp như vậy?

"Cụ già, cụ quả nhiên có chút năng lực!"

Lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng chưa từng thấy, giống như dã thú chọn người mà ăn tươi nuốt sống, Đường Mục Sơn lập tức giật mình, trong lòng dâng trào một sự sợ hãi chưa từng có.

"Kể từ khi tôi ra chốn giang hồ, cụ là người đầu tiên khiến tôi chảy máu đấy!”

Dưới sự kinh ngạc của Đường Mục Sơn, Diệp Thiên đột nhiên thét lên một tiếng, một luồng lực lượng cực lớn bộc phát từ trong cơ thể làm chấn động chung quanh.

"Păng păng!"

Mười sáu chiếc lông vũ phía sau lưng cậu lần lượt bay ra và rơi vãi xuống sông, còn bản thân Đường Mục Sơn thì bị Diệp Thiên tóm lấy cổ tay, không thể rút lui, chỉ có thể vận chân khí chống cự.

Nhưng sức mạnh này giống như núi lửa phun trào, ép xuống như dời non lấp biển. Cho dù cụ ta dùng hết sức chống cự cũng bị chấn động đến mức khí huyết đảo điên, máu từ miệng phun ra.

"Sao có thể như thế được?"

Mặc dù bị thương nhưng cụ ta cũng không hề để tâm, mà chỉ cảm thấy không thể tin nổi.

Rõ ràng là Diệp Thiên đã bị chiêu thứ hai Mạn Thiên Phi Vũ làm cho bị thương, cơ thể trúng độc. Tại sao cậu vẫn còn có thể tung ra được sức mạnh đáng sợ như vậy? Thậm chí còn kinh khủng hơn chân khí ngưng tụ của cụ ta nữa!

"Ông già, Mạn Thiên Phi Vũ của cụ đúng là khá lắm!”

"Tiếc là nó chỉ làm tôi bị thương ngoài da mà thôi!”

Vẻ mặt Diệp Thiên lãnh đạm, cậu thờ ơ nói.

"Không thể như vậy được!"

Con ngươi của Đường Mục Sơn đột nhiên co rút lại, cụ ta gào rống lên một cách điên cuồng.

"Tại sao, rõ ràng cậu đã trúng Mạn Thiên Phi Vũ của tôi rồi, tại sao nhìn cậu cứ như không hề trúng độc, thậm chí chẳng hề hấn gì vậy?”

Ánh mắt Diệp Thiên quét qua không một chút cảm xúc.

"Làm sao cụ có thể tưởng tượng năng lực Diệp Lăng Thiên tôi như thế nào chứ?"

"Cụ là đối thủ đầu tiên khiến tôi chảy máu. Tôi đánh giá rất cao tu vi của cụ đấy!”

Cậu vừa dứt lời, khóe miệng cong lên một đường cong tà ác!

Lúc này, Đường Mục Sơn cảm thấy có gì đó không đúng, cụ ta huy động sức mạnh toàn thân đánh vào ngực Diệp Thiên, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên duỗi tay còn lại của mình ra ấn vào lòng bàn tay của Đường Mục Sơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.