Chương trước
Chương sau
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thiên quay sang Vương Tường Long.

"Lần này, nể tình đồng nghiệp tôi tha cho ông!”

"Nếu có lần khác, ông nên biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả như thế nào!"

Vương Tường Long vội vàng cúi đầu chào, lại gật đầu lia lịa như người hầu gặp hoàng đế.


Ông ta ngẩng đầu lên thì Diệp Thiên đã bước vào trong phòng, tiếp tục bận rộn bên bàn làm việc, không thèm đoái hoài gì đến ông ta nữa.

Đường Vũ Nhu nhìn Vương Tường Long khom lưng uốn gối như vậy thì cảm thấy phẫn nộ. Cô ấy nghĩ cho dù Diệp Thiên mạnh nhưng cũng không cần thiết phải ép Vương Tường Long khom mình quỳ xuống cầu xin tha thứ như vậy chứ?

Cô muốn nói điều gì đó, nhưng Vương Tường Long đã ngăn cô lại và kéo cô ấy đi, cho đến khi cách xa văn phòng của Diệp Thiên rồi mới dừng lại.

“Cậu, cậu làm gì vậy?”, Đường Vũ Nhu không nhịn được hỏi.

"Giáo quan Diệp mạnh thì có mạnh, nhưng cậu xin lỗi rồi cũng coi như xong, làm gì mà phải sợ đến mức này chứ?”

Vương Tường Long cười nhạt.

"Vũ Nhu, nếu là người khác, cậu dâng trà xin lỗi thì cũng đã đành!"

"Nhưng giáo quan Diệp thì khác!"

"Nếu hôm nay không phải nể mặt cậu là giáo quan của Nam Long Nhận thì e rằng bây giờ cậu đã là người chết rồi!”

Vẻ mặt Đường Vũ Nhu hoài nghi: "Làm sao có thể chứ? Đây là căn cứ huấn luyện chiến tranh đặc biệt Nam Long Nhận, cậu ta dám giết người hay sao?”

“Hê!”, Vương Tường Long cười tự giễu và lắc đầu nói.

"Đối với cậu ta mà nói, trên đời này có lẽ không có việc gì là cậu ta không dám làm!"

"Cháu còn nhớ chú hai của cháu đã chết như thế nào không?"

Đường Vũ Nhu nghe xong, hai mắt lập tức nheo lại, trong lòng dâng lên một cơn bão.

"Lẽ nào cậu ta là..."

Vương Tường Long yên lặng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đôi mắt đẹp của Đường Vũ Nhu như đông cứng lại, cuối cùng không nói được lời nào mà trong lòng chỉ tràn đầy kinh hãi.



Trên sân tập, tất cả các thành viên của Nam Long Nhận đều đứng thẳng lưng dưới ánh mặt trời chói chang, không ai nhúc nhích một chút nào.

"Chết tiệt, tôi đúng là ngu hết biết, lại dám đi tìm thần nhân như giáo quan Diệp khiêu chiến!”

Vẻ mặt của Bộc Phá vô cùng khó coi và đầy vẻ sợ hãi.

"Ha ha, Bộc Phá, tôi thực sự rất muốn biết, nếu giáo quan Diệp thực sự chấp nhận lời thách đấu của cậu thì cậu sẽ bị đánh thành ra như thế nào nhỉ?"

Thủ Thuật Đao bên cạnh cười thành tiếng, một chưởng của Diệp Thiên quả thực khiến mọi người kinh ngạc.

"Đúng vậy, mọi người cũng không thử nghĩ mà xem. Tướng Lương là nhân vật như thế nào chứ? Đó là thống soái tối cao của quân khu Thành Môn, là người đã cai quản phía Nam hơn chục năm rồi!”

"Mắt nhìn người của ông ấy chắc chắn vô cùng chuẩn xác. Tổng giáo quan mà ông ấy lựa chọn cho Nam Long Nhận chúng ta sao có thể chỉ có vẻ bề ngoài thôi chứ?”

"Vậy mà trước đó chúng ta lại không tôn trọng giáo quan Diệp như vậy. Theo tôi thấy, huấn luyện tiếp theo đây chúng ta phải ăn đủ rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.