Chương trước
Chương sau
"Chủ tịch Lạc khách sáo rồi, mau vào chỗ đi!".

Tiêu Trường Hà gật đầu với Lạc Minh Thư, phất tay, ra hiệu cho ông ta vào chỗ ngồi.

Nhưng Lạc Minh Thư vẫn bất động, thu lại ý cười trong mắt.


"Ông Tiêu, cứ từ từ, tôi còn chút chuyện riêng phải giải quyết, mong ông Tiêu đừng trách!".

Ông ta nói xong, bỗng ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiên ở bên cạnh, ánh mắt đanh lại.

"Cậu Diệp, hôm qua cậu đánh gãy tay chân của con trai tôi, còn rêu rao bảo nhà họ Lạc tôi tới tìm cậu, bây giờ tôi tới rồi đây!".

Tất cả mọi người lập tức nhìn theo hướng của Lạc Minh Thư, đổ dồn mắt vào Diệp Thiên.

"Người kia chính là Diệp Thiên sao? Thằng nhóc đánh gãy tay chân của Lạc Tư Đồ, khiến Hứa Thuần Canh bị thương nặng đấy à?".

"Trời ơi sao trẻ thế? Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ, trẻ người non dạ, ngay cả nhà họ Lạc và nhà họ Hứa mà cũng dám động vào".

"Hứ, đánh hai cậu ấm của tỉnh Vân, khoái thì khoái đấy, nhưng e là cậu ta không gánh nổi hậu quả của việc này đâu, hôm nay có trò vui để xem rồi!".

Những lời thì thào truyền tới, Diệp Thiên đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.

Ánh mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, thầm thở dài, cô ta biết mưa to gió lớn đã ập tới, hiện giờ việc duy nhất bọn họ có thể làm là đứng cạnh nhìn Diệp Thiên bị trận cuồng phong bão tố này nghiền nát.

Tiêu Trường Hà ngồi ở ghế chủ tọa, bình thản như không, chỉ yên lặng theo dõi tình hình. Bên cạnh ông ta, một ông lão khẽ nhấp ngụm trà, tỏ vẻ hứng thú với Diệp Thiên.

Những người còn lại của nhà họ Tiêu đều im phăng phắc không nói lời nào.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thiên kéo chiếc ghế qua, ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ tùy ý.

"Ông chính là Lạc Minh Thư sao?".

Cậu liếc mắt nhìn về phía Lạc Minh Thư, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt.

"Tối qua tôi còn nương tay, chỉ đánh gãy tay chân của Lạc Tư Đồ, hôm nay ông đến cảm ơn tôi à?".

Cậu vừa nói xong, ai nấy đều sửng sốt!

Tất cả rơi vào im lặng, họ đều cảm thấy không thể nào tin được!

Lúc này, Diệp Thiên vẫn còn dám nói lời ngông cuồng, rõ ràng là Lục Minh Thư đến là vì muốn báo thù, mà Diệp Thiên còn nói đối phương đến để cảm ơn cậu, rõ ràng là không biết sống chết.

Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh khẽ sờ trán bất lực, bọn họ cảm thấy Diệp Thiên đã hoàn toàn không có thuốc chữa!

Lạc Minh Thư tốt xấu gì cũng là doanh nhân giàu có hàng đầu ở tỉnh Vân, thay vì tức giận, ông ta lại cười nói: "Nói như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Diệp tiên sinh rồi nhỉ?”

"Chỉ là không biết cậu đánh gãy chân tay con trai tôi là đã nhẹ tay, vậy nếu không nhẹ tay, có phải sẽ giết chết nó luôn hay không?”

Giọng ông ta lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự tức giận trong đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.