Không ít người mơ hồ có dự cảm, ngày hôm sau khi mặt trời mọc, chắc chắn một trận bão chấn động giới thượng lưu tỉnh Vân sẽ ập tới.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai chiếc giường đặt cách nhau mấy mét, Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh đang nằm đó.
Lạc Tư Đồ gãy hết tay chân, đã tiêm thuốc mê, đang chìm vào giấc ngủ. Còn Hứa Thuần Canh bị gãy tám chiếc xương sườn, nội tạng xuất huyết, não bị chấn động mạnh, vẫn trong tình trạng hôn mê, chưa tỉnh lại lần nào.
Bên ngoài phòng bệnh có một đám người, chính là bạn bè người thân của Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh.
"Khốn kiếp, thằng họ Diệp khốn kiếp kia, đúng là ức hiếp người quá đáng, sao có thể đánh Tư Đồ của tôi ra nông nỗi này chứ?"
Mẹ của Lạc Tư Đồ khóc sướt mướt, bà ta quay lại túm cổ áo một người trung niên, ánh mắt vô cùng độc ác.
"Lạc Minh Thư, em không cần biết anh dùng cách gì, em nhất định phải khiến thằng họ Diệp kia chết không có chỗ chôn, phải băm vằm nó thành nghìn mảnh!".
Người trung niên mặc vest đi giày da này chính là Lạc Minh Thư - người giàu nhất tỉnh Vân.
Ông ta nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Tuy Lạc Tư Đồ không phải con trai duy nhất của ông ta, nhưng lại là đứa con ông ta yêu chiều nhất, xương cốt tay chân cậu ta bị đánh nát, cho dù dùng phương pháp chữa trị tiên tiến nhất, thì sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349014/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.