Chương trước
Chương sau
Khiêu khích nhà họ Lạc và nhà họ Hứa ở cái tỉnh Vân rộng lớn này, bất kể là nhà nào trong số hai nhà này cũng đều là đại họa ngập đầu. Nhưng Diệp Thiên lại cùng lúc gây hấn với cả hai, hơn nữa là đắc tội đúng chỗ trọng yếu. Chưa nói đến việc Diệp Thiên không có thân phận lại lịch gì, cho dù có thì e rằng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.

Nhìn ra khắp Hoa Hạ, e rằng cũng chỉ có mấy hào môn lớn ở thủ đô mới có tư cách nói không sợ hai nhà họ Lạc và nhà họ Hứa liên thủ với nhau. Nhưng Diệp Thiên lấy đâu ra cái cốt khí ấy chứ? Không lẽ cậu cũng là người nhà họ Diệp ở thủ đô hay sao?”

Tô Mộ Nhu thở dài, biết rằng tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng viển vông!


Tiêu Viễn Phong suy tư hồi lâu rồi lạnh lùng nói: "Diệp Thiên này có đánh người ta bị thương rồi thì cũng đã đành, lại còn cao giọng đợi đối phương đến báo thù. Cách làm như vậy cũng quá ngông cuồng rồi!”

"Lần này cậu ta đến là để chúc thọ bố. Nếu như nhà họ Lạc và nhà họ Hứa tìm đến, điều chúng ta phải cân nhắc là nhà họ Tiêu chúng ta phải ứng phó như thế nào!”

Những người còn lại cũng im lặng, Diệp Thiên lúc này đã là khách của nhà họ Tiêu, nếu nhà họ Lục và nhà họ Hứa đến cửa, nhà họ Tiêu bắt buộc phải ứng phó.

"Theo như tôi thấy, một tên ngông cuồng như vậy cứ giao ra cho họ là xong!”

Ánh mắt ông cậu thứ năm nhà họ Tiêu sa sầm, ông ta trầm giọng nói.

Tiêu Viễn Phong khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, sắc mặt trầm tư: “Giao ra e rằng hơi không có tình người!”

“Phải đó!”, Tiêu Liên cũng nói: “Diệp Thiên là con nuôi của Tiêu Hà, Tiêu Hà mất sớm, nếu như vong hồn cô ấy biết nhà họ Tiêu chúng ta đối xử với Diệp Thiên như vậy thì cô ấy làm sao yên lòng được?”

Hai nhân vật quan trọng thế hệ thứ hai đã lên tiếng, những người còn lại đều phải im lặng, không khí nhất thời rơi vào trạng thái nặng nề.

Đúng lúc này, một tiếng ho từ ngoài cửa truyền đến, Tiêu Trường Hà bước đi chậm rãi với chiếc nạng sắt trên tay.

"Bố!"

Tiêu Viễn Phong kêu lên một tiếng, vừa định nói sự tình, Tiêu Trường Hà đã xua tay.

"Không cần nói nữa, bố đã biết chuyện rồi, tất cả đều trở về nghỉ ngơi đi, tất cả mọi chuyện ngày mai tất sẽ được giải quyết!”

Mấy người con trong nhà họ Tiêu cảm thấy rất kỳ lạ, sự việc lớn như vậy mà Tiêu Trường Hà lại chủ động xua tay, kêu bọn họ về nghỉ ngơi trước, điều này không phù hợp với tính cách mạnh mẽ kiên quyết của ông cụ.

Nhưng ông cụ đã nói rồi, bọn họ chỉ có thể im lặng rời đi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tiêu Trường Hà ngồi vào ghế chính, mọi người trong đại sảnh giải tán hết, chỉ còn lại ông ta và hai vệ sĩ.

"Ra ngoài canh cửa đi, khi nào Diệp Thiên quay lại thì phải báo cho tôi ngay lập tức!”

Hai vệ sĩ gật đầu vâng lệnh rời đi, Tiêu Trường Hà ngồi vững vàng trên chiếc ghế bành, ánh mắt không ngừng thay đổi.

"Cậu Thiên của tỉnh Xuyên, CEO của Tập đoàn Lăng Thiên, đúng là thân phận rất lớn!”

"Nhưng chỉ dựa vào điều này để chống lại nhà họ Lạc và nhà họ Hứa thì vẫn còn thiếu một chút!”

"Diệp Thiên, lần này có phải cậu đã làm sai rồi không?”
Tiêu Trường Hà ngồi ở vị trí đầu, không ngừng thay đổi ánh mắt.

Khi biết Diệp Thiên là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó thì cực kì hối hận vì những lời mình đã nói ở trong thư phòng.

Gì mà Diệp Thiên không đủ tư cách, không đủ đẳng cấp, đúng là chuyện nực cười.

Diệp Thiên chưa tới hai mươi tuổi đã thống lĩnh cả tỉnh Xuyên, sở hữu một tập đoàn lớn mạnh giá trị thị trường gần trăm tỷ. Thành tựu như vậy thì dù là cậu ấm hàng đầu tỉnh Vân Lạc Tư Đồ, hay Hứa Thuần Canh có bối cảnh quân đội, ai có thể so sánh với Diệp Thiên?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.