Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Thuần Canh bên cạnh, Lạc Tư Đồ biết hắn đang phải chịu đau đớn, lập tức tức giận hét lên, nhìn Diệp Thiên đầy sát khí.

Vẻ mặt Diệp Thiên hờ hững, cậu buông lỏng tay ra, mọi người nhìn sang, chỉ thấy bàn tay phải của Hứa Thuần Canh đã bị uốn cong biến dạng, năm ngón tay bị gãy, uốn thành một đường vòng cung kỳ quái, giống như bị máy lu đè lên vậy.

"Chuyện này…"


Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh, Tiêu Lâm đều biến sắc, cảm thấy không thể tin nổi.

Diệp Thiên lại dám ra tay với Hứa Thuần Canh, hơn nữa còn tàn nhẫn như vậy?

Bọn họ không thể tin được làm sao Diệp Thiên có thể làm được như vậy? Sao cậu lại dám làm như vậy?

Cần biết rằng Hứa Thuần Canh là cậu ấm bằng vai phải vế với Lạc Tư Đồ. Bố của hắn Hứa Lương, là thiếu tá của Bộ quân sự tỉnh Vân. Tuy cấp bậc không quá cao nhưng ông ta lại là người nắm giữ quyền lực, thế lực trong tay vô cùng lớn, điều khiển hàng trăm binh lính. Cho dù là Lạc Minh Thư – người giàu nhất tỉnh Vân cũng không dám nói đứng trên ông ta một bậc.

Hơn nữa, trước giờ Hứa Lương luôn bảo vệ con trai mình. Hứa Thuần Canh từng có xung đột với một cậu ấm ở tỉnh khác, họ đã đánh nhau và cả hai đều bị thương. Cuối cùng Hứa Lương đã mang theo hàng chục binh lính với đạn thật, ép cậu ấm kia phải đến tận nhà để xin lỗi và bị Hứa Thuần Canh đánh cho tơi tả.

Còn Diệp Thiên lại dám ra tay tàn tộc với Hứa Thuần Canh như vậy, rõ ràng là tự mình tìm cái chết. Nếu Hứa Lương biết chuyện, chắc chắn sẽ đến đây giết cậu ngay lập tức.

Khi đó, đối mặt với những người được vũ trang, ở Côn Thành rộng lớn này, ngoại trừ Tiêu Trường Hà là thống soái quân đoàn Vân Nam có thể cứu được Diệp Thiên ra thì sẽ không có người thứ hai!

"Cậu dám làm tôi bị thương? Cậu lại dám làm tôi bị thương?"

Trước giờ Hứa Thuần Canh là người có sức mạnh, bắt nạt đàn ông và ức hiếp phụ nữ, tự cảm thấy mình là kẻ bất khả chiến bại, chưa bao giờ chịu tổn thất lớn. Hắn cậy có bố Hứa Lương là người có thế lực nên trước nay làm gì không bao giờ kiêng dè ai ở tỉnh Vân này. Nhưng hôm nay, toàn bộ lòng bàn tay của hắn đã bị Diệp Thiên làm cho biến dạng, khiến hắn vô cùng tức giận.

"Sao tôi lại không dám?"

Diệp Thiên một tay đút vào túi, cười chế nhạo: "Vừa rồi anh chủ động bắt tay tôi, năm khớp ngón tay ngầm phát lực, không phải là muốn ngầm động thủ với tôi sao?”

"Tiếc là sức mạnh của anh quá yếu!”

Tất cả mọi người đều hiểu ra vừa rồi là Hứa Thuần Canh đã chủ động làm khó Thiên trước, nhưng do sức không bằng Diệp Thiên, cho nên bây giờ bàn tay phải của hắn đã hoàn toàn bị tàn phế.

"Cậu biết tôi muốn ra tay với cậu?"

Ánh mắt Hứa Thuần Canh đầy kinh ngạc, hắn lập tức nổi điên.

Hắn không ngờ rằng mỗi bước đi của mình đều bị Diệp Thiên nhìn thấy, hắn hét lớn một tiếng, dùng tay trái nhấc bàn ghế bên cạnh lên đập thẳng vào đầu Diệp Thiên.

Mặc dù Diệp Thiên đã bóp nát lòng bàn tay hắn, nhưng đó là do sức mạnh gây ra. Giờ hắn di chuyển nhanh đến mức bắn ra gần như ngay lập tức, hắn đủ tự tin đập Diệp Thiên đến vỡ đầu chảy máu.

Đối với hắn, xảy ra xung đột với người dân ở vùng đất tỉnh Vân này chỉ là chuyện thường tình, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, hắn chưa bao giờ sợ ai cả!

Cảnh tượng này xảy ra chỉ trong chớp mắt, và tất cả những người có mặt, ngoại trừ Đàm Nguyệt Ảnh, một cao thủ chí tôn võ thuật bán bộ ra thì không ai kịp phản ứng gì.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên sắp hộc máu, nhưng Diệp Thiên lại giơ lòng bàn tay ra kẹp chặt bàn ghế như kẹp miếng sắt.

Cậu chỉ nhẹ nhàng rút tay ra, chiếc ghế đã bị cậu giật lấy rồi vung tay hất ngược trở lại, chiếc ghế da kim loại nặng mấy chục cân đập ngang vào ngực Hứa Thành Canh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.