Chương trước
Chương sau
“Cậu là con nuôi của cô tôi, cùng lắm chỉ là anh trai trên danh nghĩa của Giai Lệ, cậu có tư cách gì mà quản lý chuyện chung thân đại sự của Giai Lệ chứ? Chuyện này đã có ông nội lo!”.

“Cậu đi xem Lạc Tư Đồ có đủ tư cách hay không, cậu nghĩ ý kiến của cậu có giá trị lắm sao?”.

Sắc mặt Diệp Thiên vẫn không đổi, chỉ cười nhạt.

“Tôi từng thề trước mặt cô Tiêu, bất cứ chuyện gì của Giai Lệ tôi cũng sẽ tham gia đến cùng, chuyện chung thân đại sự của cô ấy thì tôi lại càng phải đích thân kiểm chứng!”.


“Về việc tôi có tư cách hay không thì chị không quyết định được, cho dù ông cụ Tiêu đứng trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy!”.

Giọng điệu của Diệp Thiên đúng mực, mang theo chút lạnh nhạt, khiến Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh đều sửng sốt.

Một lúc sau, hai người đều quay đầu đi, không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa. Đồ ngông cuồng tự đại, thằng nhóc không biết tốt xấu, bọn họ nói thêm cũng chỉ phí lời.

“Nếu cậu đã không biết tốt xấu, muốn tự tìm chết thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa!”.

Tô Mộ Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, tập trung lái xe, lại khôi phục dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng.

Còn lúc này, đã hơn bốn tiếng kể từ lúc Diệp Thiên và Tiêu Trường Hà gặp nhau.

Trong thư phòng của Tiêu Trường Hà, các tư liệu về Diệp Thiên bày đầy trên bàn, ông ta xem qua một lát, ánh mắt lập tức trợn tròn.

“Cái gì? Sao có thể chứ?”.
“Sao có thể như vậy được?”.

“Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên? Chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên sao?”.

Trước mắt là những tư liệu mà Tiêu Trường Hà chưa bao giờ nghĩ tới, khiến ông ta phải kêu lên kinh ngạc không ngừng.

Tuy thân phận của Diệp Thiên khá bí mật, nhưng dù sao cũng từng lộ mặt mấy lần, với mạng lưới tin tức của nhà họ Tiêu, thì vẫn có thể tìm được manh mối.

Biết được thân phận thực sự của Diệp Thiên, Tiêu Trường Hà chỉ cảm thấy trái tim quay cuồng, gần như không thể hoàn hồn. Ông ta khó mà tưởng tượng, cậu thanh niên thoạt nhìn giản dị, đúng mực kia lại là một nhân vật lớn thống lĩnh tỉnh Xuyên, còn là chủ tịch giấu mặt đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên đứng đầu ngành y dược, phát triển mạnh nhất Hoa Hạ hiện giờ.

Ánh mắt ông ta đờ đẫn, trầm ngâm một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Ông ta đứng dậy, bảo hộ vệ đi tìm Diệp Thiên, hộ vệ đi hỏi một lượt trong biệt thự nhà họ Tiêu, cuối cùng mới biết tin Diệp Thiên đã ra ngoài cùng đám người Tô Mộ Nhu.

“Đến Thủy Ngạn Minh Môn ở khu phát triển mà Lạc Tư Đồ đặt sao?”.

Tiêu Trường Hà nhận được báo cáo của hộ vệ, sắc mặt lập tức sa sầm.

Bữa tiệc này là Lạc Tư Đồ chủ động khởi xướng, với tính cách của cậu ta, Tiêu Trường Hà biết rất có khả năng sẽ xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên.

Đến lúc đó một người là cậu ấm hàng đầu ở tỉnh Vân, một người là nhân vật sừng sỏ đứng đầu tỉnh Xuyên, hai người mà giao chiến thì chắc chắn sẽ là một trận chiến ác liệt.

“Lãnh đạo, có cần tôi thông báo một tiếng không ạ?”.

Hộ vệ hỏi Tiêu Trường Hà.

“Không cần đâu!”, Tiêu Trường Hà trầm ngâm một lát rồi xua tay.

“Chuyện của đám trẻ thì cứ để bọn chúng tự giải quyết đi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên có thể làm đến mức nào”.

Đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng thông tuệ, dường như đã nhìn rõ mọi chuyện.

Ở khu phát triển, cuối cùng Diệp Thiên và hai người Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh cũng đã đến “Thủy Ngạn Minh Môn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.