Chương trước
Chương sau
“Ông ngoại”.

Mặc dù Cố Giai Lệ chưa gặp Tiêu Trường Hà bao giờ, nhưng cái kiểu ràng buộc tình thân máu mủ ruột già lại khiến mắt cô ươn ướt, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trường Hà.

Diệp Thiên đứng ở bên cạnh, ông ta chưa bảo Diệp Thiên ngồi xuống, cũng chưa nói gì với Diệp Thiên, từ đầu chí cuối đều nói chuyện nhà với Cố Giai Lệ, nhắc đến vài chuyện trước kia.


“Giai Lệ, nghĩ lại thì là do ông ngoại hơi nhẫn tâm. Ngày trước mẹ cháu bị bệnh nặng, vì tính nó giống ông, cố chấp bướng bỉnh, chưa bao giờ đến nhà nói câu nào, ông cũng vì giận dỗi nó nên chưa bao giờ quan tâm việc của nó, không biết tình hình sức khỏe nó, nếu không giờ nó cũng sẽ chưa…”.

Lòng bàn tay Tiêu Trường Hà run rẩy, mỗi khi nhắc đến việc này ông ta đều canh cánh trong lòng.

Cố Giai Lệ nhìn Tiêu Trường Hà buồn bã, không kiềm được nắm lấy tay ông ấy.

“Ông ngoại, ông đừng tự trách nữa, lúc mẹ sắp mất bà cũng chưa từng trách ông, còn bảo cháu có cơ hội thì nhất định phải hiếu thảo với ông, bà ấy nói ông mãi mãi là người bà kính trọng nhất”.

Tiêu Trường Hà nghe vậy thì thở dài thườn thượt, có vẻ như đang cảm thán việc đời khó đoán, hai ông cháu nói chuyện rất lâu, Cố Giai Lệ lúc này mới nhớ ra Diệp Thiên ở bên cạnh.

Cô khoác cánh tay Diệp Thiên, kéo cậu vào chỗ, cười ngọt ngào với Tiêu Trường Hà nói: “À ông ngoại, đây là anh Diệp Thiên, mẹ vẫn luôn coi anh ấy như con ruột, lần này anh ấy cùng đến chúc thọ ông với cháu”.

Diệp Thiên ngồi xuống, sự ấm áp trên mặt Tiêu Trường Hà giảm đi nhiều, trên mặt ông ấy không có quá nhiều biểu cảm, vẫy tay với Tiêu Lâm.

“Giai Lệ, bà ngoại cháu thích hoa cỏ, giờ đang tưới hoa trong vườn, bà ấy đã muốn gặp cháu từ lâu, anh họ Tiêu Lâm giờ sẽ dẫn cháu đi gặp bà ấy. Còn Diệp Thiên thì ở lại đây đã, ông già này lâu rồi chưa quen thêm thanh niên mới, muốn nói với cậu ấy mấy câu”.

Cố Giai Lệ không hề nghi ngờ, chớp mắt với Diệp Thiên, rồi đi theo Tiêu Lâm, thư phòng rộng lớn chỉ còn Diệp Thiên, Tiêu Trường Hà và hỗ vệ lạnh lùng kia.

Cố Giai Lệ vừa ra ngoài, mặt Tiêu Trường Hà ngay lập tức sầm lại, biểu cảm nghiêm túc nặng nề, đôi mắt như chim ưng, nhìn Diệp Thiên dò xét.

Diệp Thiên lại bình tĩnh, không dao động, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trường Hà, không hề tránh né, cứ như mặt hồ phẳng lặng.

Trong mắt Tiêu Trường Hà ánh lên vẻ khen ngợi, cười như không cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là Diệp Thiên đúng không?”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, chắp tay với Tiêu Trường Hà.

“Cháu là Diệp Thiên, xin chào ông Tiêu”.

Màn chắp tay chào này của cậu không phải vì Tiêu Trường Hà mà là vì Tiêu Hà đã qua đời.

Mặt mày cậu lạnh nhạt, biểu cảm đúng mực, không hề có thay đổi gì, việc này càng khiến Tiêu Trường Hà đánh giá cao.

Nhưng những năm qua ông ta đã gặp vô vàn người trẻ tuổi, mặc dù không thể nói đầy rẫy người có phong thái như Diệp Thiên, nhưng cũng không ít, ông ta ngay lập tức ngừng một lúc, rồi sẵng giọng nói: “Diệp Thiên, tôi giữ mình cậu lại là có việc nói với cậu. Là ông của Giai Lệ, có những lời tôi phải nói rõ ràng với cậu”.

Ông ta ra hiệu với hộ vệ ở bên cạnh, hộ vệ hiểu ý ngay, lấy một tờ chi phiếu ra.

“Đây là một triệu đồng, tôi hi vọng từ bây giờ cậu không qua lại với Giai Lệ nữa, rời xa nó hoàn toàn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.