“Đàm Nguyệt Ảnh? Không ngờ nhà họ Tiêu dòng dõi nhà tướng lại có qua lại với phái Lao Sơn”.
Diệp Thiên hờ hững cười, ngưng nhìn, cậu chỉ hơi hứng thú thôi.
Mặc dù thế hệ trẻ như Đàm Nguyệt Ảnh, Diệp Tinh, Lí Thanh Du được xưng là thiên tài hàng đầu của giới võ đạo Hoa Hạ, nhưng so với cậu thì từ lâu đã không phải tồn tại cùng đẳng cấp rồi.
Sảnh trước nhà họ Tiêu, Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh đi sóng vai, Tô Mộ Nhu nhìn về phía người bạn chí cốt quen biết nhiều năm ở bên cạnh, khẽ khàng hỏi: “Nguyệt Ảnh, cậu cảm thấy Diệp Thiên vừa nãy có quan hệ gì với Giai Lệ?”.
Ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh lạnh lùng, hờ hững nói: “Nhìn ra dễ lắm mà, cô em họ ngôi sao của cậu có tình cảm với cậu thiếu niên tên Diệp Thiên, đây không phải tình anh em mà là sự bịn rịn giữa nam nữ với nhau”.
Từ năm tám tuổi xin vào sơn môn, phần lớn thời gian Đàm Nguyệt Ảnh đều ở Lao Sơn luyện tập võ đạo, hầu như chưa trải sự đời, nhưng công pháp “Hàn Băng Xuân Thủy” cô ta tu luyện có thể khiến cô ta có năng lực cảm nhận nhất định, biết suy nghĩ trong lòng của người bên cạnh.
Tình cảm của Cố Giai Lệ với Diệp Thiên, cô ta nhìn cái là hiểu ngay.
“Cậu nghĩ giống tớ”.
Đôi mắt đẹp của Tô Mộ Nhu nhìn chăm chú, lại hỏi: “Cậu cảm thấy Diệp Thiên kia thế nào?”.
Đàm Nguyệt Ảnh hầu như không suy nghĩ đã trả lời bốn chữ ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348988/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.