Chương trước
Chương sau
Người như Lí Vân Phi không khác gì nhân vật anh hùng tiềm ẩn của Hoa Hạ, một khi đi theo cậu ta, thân phận tự nhiên cũng sẽ cao như diều gặp gió.

Lí Vân Phi nhìn những ánh mắt thân thiết của mọi người, chỉ xua tay.

“Các vị, không phải nhìn tôi như vậy đâu, tuy tôi chính thức gia nhập ‘Long Nhận’ chưa lâu, nhưng tôi và mọi người vẫn là bạn học của nhau!”.


“Sau này nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng!”.

Mọi người nghe thấy đều cảm ơn lia lịa, hết lòng chúc mừng cậu ta, còn Sở Thần Quang từng là tiêu điểm của mọi người lại bị đè bẹp, khiến cậu ta thầm khó chịu.

Lí Vân Phi trả lời xong mọi người, cuối cùng nhìn sang Diệp Thiên.

“Nếu cậu đã biết ‘Bắc Long Nhận’ và ‘Nam Long Nhận’, xem ra cậu cũng thực sự đã tìm hiểu qua”.

Cậu ta chìa bàn tay ra, nhếch miệng cười nói: “Nếu cậu đi tìm hiểu ‘Long Nhận’ rồi, thì chắc cậu biết ‘Long Nhận’ có nghĩa là gì! Những lời mà tôi đã nói với cậu hôm nay, tôi có đủ tự tin để làm được!”.

“Phải rồi, tôi còn chưa trả lời câu hỏi của cậu, là tôi được chọn vào ‘Nam Long Nhận’!”.

Thần sắc cậu ta ngời ngời, bất giác nhìn sang phía Tiếu Văn Nguyệt một cái nhìn thấy biểu cảm hơi ngạc nhiên của Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta thầm vui mừng.

Cậu ta tự tin, với thành tựu lúc này và tiềm lực tương lai của cậu ta, đủ để khiến cho con tim Tiếu Văn Nguyệt phải xao xuyến.

“‘Nam Long Nhận’ sao?”.

Diệp Thiên nói nhỏ một tiếng, chứ không có phản ứng gì nhiều, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt.

Vị trí mà lần này cậu tiếp nhận là tổng giáo quan của “Nam Long Nhận”, phụ trách huấn luyện năng lực tác chiến đơn thể của từng đội viên trong đó, nói thẳng ra cậu chính là người phụ trách cao nhất của cả “Nam Long Nhận”, chỉ đạo tất cả, mỗi một thành viên của “Nam Long Nhận” đều phải nghe theo hiệu lệnh của cậu.

Cậu thực sự cảm thấy thú vị, một đội viên tầm thường của “Nam Long Nhận” lại dám ăn nói hỗn láo với tổng giáo quan là cậu!

Diệp Thiên dịch ánh nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm trà, và không còn nhìn Lí Vân Phi nữa!

Đối với cậu mà nói, Lí Vân Phi chỉ là một nhân vật cỏn con, vừa rồi cậu lên tiếng hỏi chẳng qua là nổi hứng chút mà thôi.

Đừng nói cậu là tổng giáo quan của “Nam Long Nhận”, cho dù cậu không nhận chức, với bản lĩnh của cậu cũng đủ có vô số cách để đè bẹp Lí Vân Phi.

Nhìn thấy Diệp Thiên im lặng, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, Lí Vân Phi lại tưởng Diệp Thiên biết được bản lĩnh thật sự của cậu ta nên lựa chọn trốn tránh, trong lòng cười khẩy không ngớt.

Hạng đàn ông không có chút bản lĩnh như Diệp Thiên, căn bản không thể so sánh với cậu ta, chỉ có thể rụt cổ rút lui, rõ ràng không xứng với Tiếu Văn Nguyệt.

Cậu ta nhìn sáng Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp trang nhã, trong mắt lóe lên sự háo hức.

“Nguyệt Nguyệt, anh sẽ làm cho em hiểu được, người xứng được với em chỉ có Lí Vân Phi anh thôi!”.

Diệp Thiên ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà, Lí Vân Phi nắm nhẹ nắm đấm, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cậu ta.
“Nếu cậu đã không biết khó mà rút lui, vậy tôi sẽ dùng buổi tối nay để cho cậu biết, thế nào là thực sự xa tầm với!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.