Chương trước
Chương sau
“Chính phủ à?”, ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trước nay cậu và người của chính phủ không có liên hệ gì, sao lần này chính phủ lại chủ động tìm cậu?

Cậu phản ứng lại, nhỏ giọng nói.


“Người của chính phủ đưa ra yêu cầu muốn gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, anh cứ thay mặt chủ tịch đàm phán với bọn họ là được”.

Nào ngờ Ngô Quảng Phú lại nói với giọng nặng nề: “Bọn họ không phải muốn gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, bọn họ chỉ đích danh muốn gặp…”.

“Diệp Lăng Thiên!”.

“Ồ?”, cuối cùng lần này Diệp Thiên cũng biến sắc.

Chính phủ chỉ đích danh gặp Diệp Lăng Thiên, chứng tỏ bọn họ không phải đến để gặp chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, mà là nhằm vào thân phận trong giới võ thuật của cậu.

Nhưng cậu không hiểu, người của chính phủ đến tìm cậu để làm gì?

Tại tòa nhà trụ sở Tập đoàn Lăng Thiên, trong phòng họp tuyệt mật lúc này có ba người đang ngồi. Một trong số đó là người đàn ông trung niên mặc quân trang màu xanh lục, trên vai đeo quân hàm hai lon ba sao, gương mặt chữ điền, mặt mũi kiên nghị, dáng người hiên ngang.

Người kia tuổi khoảng năm mươi, ăn mặc gọn gàng, mang kính gọng vàng, trông như nhân viên công vụ tiêu chuẩn, nhưng mơ hồ tỏa ra cảm giác áp bức của người cấp trên, rõ ràng đã ở ghế cao lâu năm.

Sau lưng bọn họ là sáu người đàn ông mặt mày nghiêm nghị, khí thế hiên ngang, rõ ràng là vệ sĩ tinh nhuệ.

Còn ông lớn Ngô Quảng Phú ở Lư Thành thay quyền chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên ngồi ở một bên liên tục cười gượng, như ngồi trên đống lửa.

Khoảng năm phút sau, một người đẩy cửa bước vào, chính là Diệp Thiên.

Cậu liếc nhìn hai người không mời mà đến, đi thẳng đến ngồi đối diện bọn họ. Hai người họ cũng vừa khéo nhìn về phía cậu, không ngừng quan sát đánh giá.

Người đàn ông mặc quân trang không thay đổi nét mặt, cũng không lên tiếng. Người đàn ông ăn mặc như thư ký đột nhiên cười với Diệp Thiên.

“Chắc hẳn cậu chính là chí tôn võ thuật thiếu niên vang danh giới võ thuật Hoa Hạ gần đây, Diệp tiên sinh đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”.

Diệp Thiên biểu hiện vô cùng tùy ý, thản nhiên đáp: “Là tôi”.

“Không biết hai vị đến đây tìm tôi có việc gì?”.

Người đàn ông trung niên vốn muốn bắt tay với Diệp Thiên, nhưng thấy Diệp Thiên không có ý định đứng dậy cũng đành thôi.

Ông ta nâng gọng kính lên, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.

“Diệp tiên sinh, lần này chúng tôi đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp đỡ một việc”.

“Sau khi thảo luận, cấp trên của chúng tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng, muốn mời cậu gia nhập Long Nhận, làm tổng giáo quan của Long Nhận”.

“Long Nhận?”, Diệp Thiên khẽ biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ kì quái.

Vừa rồi Lí Vân Phi tìm cậu không phải cũng nhắc tới Long Nhận sao?

“Long Nhận?”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi động, vừa rồi Lí Vân Phi tự nhiên tìm đến cậu, còn nhắc đến bản thân được chọn vào “Long Nhận”, trên khuôn mặt lộ ra vẻ ngạo mạn cực độ, khiến cậu cũng hơi cảm thấy tò mò, rốt cuộc “Long Nhận” là gì, gia nhập “Long Nhận” lại có thể mang đến cho con người ta sự tự tin lớn đến vậy, ngay cả ông lớn của một thành phố đều bị coi chẳng ra gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.