Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau, cậu ta khẽ cười khinh thường, trong mắt lóe lên sự thương hại.

“Lí Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu nghĩ vì sao tôi lại thua?”.

“Cậu nghĩ mình vào được Long Nhận thì có thể nắm chắc phần thắng, xem thường mọi người sao?”.


“Nếu cậu đã không biết tự lượng sức, muốn tự chuốc lấy nhục, vậy thì cậu cứ thử đi!”.

Từ khi cậu ta chứng kiến Diệp Thiên một mình đánh bại hai võ giả tuyệt thế trên đỉnh núi Phi Vũ, cậu ta đã sinh ra sự hứng thú cực kì sâu sắc với giới võ thuật. Cậu ta âm thầm dò la, muốn biết địa vị của Diệp Thiên trong giới võ thuật, rốt cuộc Diệp Thiên mạnh đến mức nào.

Cuối cùng cậu ta đã thăm dò được, nhưng tin tức nhận được lại khiến cậu ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, không còn chút ý nghĩ tranh giành gì với Diệp Thiên nữa, hoàn toàn từ bỏ Tiếu Văn Nguyệt.

“Đó là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên kia mà!”.

Cậu ta lẩm bẩm, càng mong chờ cuộc đối đầu giữa Lí Vân Phi và Diệp Thiên. Có một số người, chỉ khi thật sự rơi xuống từ đỉnh mây mới biết được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

“Ồ? Anh Lí về rồi sao?”.

Trong một quán cà phê Starbucks, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang ngồi đối diện nhau, Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra hơi kinh ngạc.

“Phải, tối hôm qua mình đi ngang quảng trường Bách Đạt thì thấy anh ta đang mua đồ. Mình tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau đó anh ta chủ động chào mình, còn hỏi mình cách liên lạc với cậu”.

Lí Tinh Tinh gật đầu.

“Hỏi cách liên lạc với mình?”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy lập tức nhíu mày.

Lí Tinh Tinh nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Văn Nguyệt, che miệng cười trộm: “Nguyệt Nguyệt, cậu xem đi, ai bảo cậu ưu tú thế chứ, bây giờ nợ đào hoa tới rồi phải không?”.

Tiếu Văn Nguyệt không hề phản bác, chỉ liếc mắt với Lí Tinh Tinh.

Cô ta và Sở Thần Quang quen biết nhau từ nhỏ, nhưng Lí Vân Phi thì là quen biết ở một buổi tụ hội tình cờ. Từ ngày đó, Lí Vân Phi trở thành đối thủ của Sở Thần Quang, đấu đá nhau tranh giành cô ta.

Chuyện này tuy cô ta không nói nhưng trong lòng biết rõ. Ba năm trước, Lí Vân Phi đột nhiên rời khỏi Lư Thành, không biết là đi đâu, từ đó mặc kệ mọi chuyện, cô ta cũng không để trong lòng. Nhưng bây giờ Lí Vân Phi đột nhiên trở về, còn hỏi cách liên lạc với cô ta, khiến cô ta không biết làm sao.

Lí Tinh Tinh biết Tiếu Văn Nguyệt đang lo lắng điều gì, lập tức cười nói: “Được rồi Nguyệt Nguyệt, có lẽ lâu quá anh ta không gặp cậu, tìm cậu ôn lại chuyện cũ mà thôi, cậu không cần nghĩ nhiều vậy”.

“Hơn nữa, cho dù anh ta thật sự có ý với cậu thì cũng đâu liên quan gì, nói rõ với anh ta không phải được rồi sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt trịnh trọng gật đầu. Dù Lí Vân Phi có ý gì với cô ta, trong lòng cô ta cũng chỉ có một mình Diệp Thiên, không chứa thêm được ai khác.

Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này trên cầu vượt ở Lư Thành, hai bóng người đang đứng đối mặt nhau.

Diệp Thiên mặc quần áo ngày thường, thờ ơ đứng đó. Trước mặt cậu, Lí Vân Phi mặc áo da, nghiêm túc quan sát Diệp Thiên.

“Cậu là Diệp Thiên sao?”.

Khóe miệng cậu ta cong lên nụ cười khinh miệt.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Anh là ai? Tìm tôi có việc gì?”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.