Chương trước
Chương sau
Có thể thấy, bên trong viện trọng tài thật sự là sâu như biển, nhìn thoáng qua khó có thể thấy được toàn cảnh, ngay cả Diệp Thiên cũng không đoán được bên trong viện trọng tài rốt cuộc tồn tại bao nhiêu cao thủ vô danh.

"Đế Vương, tôi đi lại trong Thế Giới Hắc Ám, viện trọng tài cũng xem như là một thế lực hắc ám kinh khủng nhất hiện nay. Chỉ có duy nhất một mình tôi có con đường đặc biệt để tìm hiểu nắm bắt về tổ chức này”.

Chúa Tể Hắc Ám khẽ di chuyển ánh mắt, dùng chân khí truyền vào tai Diệp Thiên, chỉ có Diệp Thiên có thể nghe thấy những gì hắn nói.


"Cậu đã giết chết cùng lúc bảy trọng tài viên ở Kiềm Tây, điều này đối với viện trọng tài mà nói chính là cục diện một mất một còn với cậu. Chắc chắn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để dồn cậu vào chỗ chết. Điểm này tin rằng cậu còn rõ hơn tôi!”

"Biết càng nhiều về đối thủ đối với cậu chỉ có lợi chứ không hề có hại!”

Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, sau khi suy nghĩ một hồi, đột nhiên cậu khẽ cười nói.

"Chúa Tể Hắc Ám, ông khá thú vị đấy!”

Cậu chỉ ngón tay về phía Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân.

"Vốn dĩ hôm nay hai người chắc chắn sẽ chết!"

"Nhưng nể tình điều kiện mà thủ tĩnh của các người đưa ra, tôi tha cho các người một mạng!”

"Từ hôm nay, cho dù là hai người các ông hay những người khác thuộc Thế Giới Hắc Ám cũng đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không nhìn thấy người nào tôi sẽ giết người đó!"

"Mang tất cả đám thủ hạ khó coi kia đi đi. Dọn sạch sẽ hết thi thể, vết máu cho tôi. Nếu còn để lại chút vết tích nào thì tôi sẽ giết hết cả họ nhà các người!”

Diệp Thiên ra lệnh, tiếng hét của cậu giống như sấm sét bên tai.

"Cút!"

Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị sức mạnh bộc phát trong giọng nói của cậu khiến cho nôn ra máu, ánh mắt sợ hãi cùng cực.

Bọn họ nhìn về phía Chúa Tể Hắc Ám, nhưng Chúa Tể Hắc Ám dường như không để ý đến họ, chỉ nhìn về phía Diệp Thiên. Hai người lập tức gào lên, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đem tất cả xác chết của mười một Địa Sát đi, đồng thời lau sạch toàn bộ vết máu bằng nội lực của mình. Tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ và ngay lập tức, toàn bộ khu vực sạch sẽ như cũ, chỉ có những mảnh đá vỡ còn sót lại.

Đội hình rầm rộ của Thế Giới Hắc Ám trước đó nay chỉ còn lại một mình Chúa Tể Hắc Ám, không còn thấy tăm hơi của những người còn lại đâu nữa.

Kỷ Nhược Yên, Liễu Như Thành, Lục Chí Văn đều cảm thấy sợ hãi và thầm than thở. Chỉ là một cái phất tay, một câu nói đã đẩy lùi tất cả. Một cái tên được đưa ra đã khiến cao thủ ở cảnh giới siêu phàm cũng phải lùi ba phần. Thế nào gọi là mạnh? Như thế này chính là sức mạnh thực sự đó!

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Tuyết khẽ chớp chớp, cô vẫn chưa hoàn hồn lại được. Cô ấy chưa từng nghĩ ‘Cục Đá’ của mình lại là một anh hùng cái thế áp đảo quần hùng như thế.

"Tôi đã thả người đi rồi, hi vọng điều mà ông chuẩn bị nói với tôi đủ để làm tôi hài lòng!”

Diệp Thiên một tay đút túi, ánh mắt lãnh đạm.

Hai cao thủ hàng đầu đứng đối diện với nhau. Cho dù là thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ như Kỷ Nhược Yên hay những cao thủ chí tôn võ thuật xếp đầu bảng như Quách Dương, Lục Thiên Thư cũng đều không có tư cách mở miệng xen vào. Họ lần lượt đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Môi của Chúa Tể Hắc Ám hơi uốn cong, nhưng những người còn lại có mặt đều không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, chỉ có Diệp Thiên là có thể nghe thấy.

"Đế Vương yên tâm, cái mà tôi nói chắc chắn là thứ bí mật của viện trọng tài mà cậu chưa từng nghe nói tới!”
Giọng nói của hắn truyền đến tai Diệp Thiên, Diệp Thiên dang hai tay ra, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.