Chương trước
Chương sau
"Nghe danh không bằng gặp mặt. Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ quả nhiên danh bất hư truyền!”

Người mới đến mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao ráo và có vẻ vô cùng trẻ trung, trông hắn chỉ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt của hắn dường như đẹp trai một cách đầy nham hiểm.

Hắn bước ra che chắn cho Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân, đôi mắt phát ra luồng khí màu đen nhìn thẳng vào Diệp Thiên.


Hắn bước về phía trước, lúc này mọi người mới nhận ra sự tồn tại của hắn. Những người có mặt, mạnh mẽ như Quách Dương thực sự không hề hay biết về cách tiếp cận của hắn, như thể hắn bỗng dưng xuất hiện vậy.

Ngay khi người này vừa tới, một luồng áp lực vô hình lập tức tràn ngập không trung, Kỷ Nhược Yên và những người khác vốn yếu hơn một chút chỉ cảm thấy bồn chồn, khí tức trong cơ thể không ngừng dao động, Quách Dương và Lục Thiên Thư cũng cảm thấy tim run lên và có phần hoảng hốt!

Đó là tín hiệu khi nhìn thấy một cao thủ vô song!

Người đàn ông đẹp trai vừa đến mang theo nụ cười trên mặt, trong giọng nói lại lộ ra vẻ hung ác cùng sự độc đoán.

"Diệp Lăng Thiên, tôi tự giới thiệu một chút!"

"Tôi là chủ nhân của Thế Giới Hắc Ám. Người ở thời đại trước gọi tôi là..."

"Chúa Tể Hắc Ám!"



"Thời đại trước?"

Khi người đàn ông nói ra danh xưng của mình thì đám người trẻ tuổi Kỷ Nhược Yên, Liễu Như Thành, Lục Chí Văn đều cảm thấy rất lạ lẫm. Nhưng Quách Dương và Lục Thiên Thư phía sau lưng Diệp Thiên lại cùng lúc thay đổi sắc mặt.

Trong giới võ thuật, dù ở Hoa Hạ hay các nước khác đều công nhận hai mươi lăm năm là một thời đại, dù là hai người họ, hay là ‘Tứ Tuyệt’ của Hoa Hạ thì cũng đều đã trải qua một thời đại. Nhưng đúng ra mà nói, bọn họ có thể coi là cao thủ hàng đầu của thời đại này, nhưng ở thời đại hai mươi lăm năm trước, bọn họ chỉ như những người mới bắt đầu xuất hiện mà thôi.

Những người nổi danh trên thế giới hai mươi lăm năm trước và được xếp vào hàng cao thủ hàng đầu thế giới mới được coi là những cao thủ thực sự của thời đại trước, chẳng hạn như Tiếu Phật Tây Lĩnh đã bị Diệp Thiên giết chết vậy.

Vậy mà lúc này, người đàn ông mặc áo gió nhìn có vẻ không quá ba mươi tuổi này lại nói rằng hắn được người thời đại trước gọi là ‘Chúa Tể Hắc Ám’. Điều này cho thấy tuổi thật của hắn cao hơn gấp nhiều lần so với vẻ bề ngoài của hắn.

Đây là một cao thủ cùng thời với đám người Tiếu Phật Tây Lĩnh kia.

"Chúa Tể Hắc Ám?"

Quách Dương khẽ nhíu mày, ông ta và Lục Thiên Thư cũng xem như đã trải qua hai thời đại. Tuy rằng hai mươi lăm năm trước không phải là nổi tiếng, nhưng cũng đã từng nghe nói qua một số nhân vật nổi danh trong giới võ thuật.

Và Chúa Tể Hắc Ám là một trong số đó.

Theo truyền thuyết, hai mươi lăm năm trước, có một cao thủ chí tôn võ thuật chưa bao giờ khoe khoang và cũng không bao giờ khiêu chiến với người khác. Sau này Thiên Cơ Lâu đã công bố danh sách những cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ, nhưng người đó lại không được đưa vào danh sách đó.

Chính vì vậy mà cao thủ chí tôn võ thuật này mới chợt nổi xung lên, liên tiếp khiêu chiến từ chí tôn võ thuật thứ hai đến người đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và đều chiến thắng, làm chấn động giới võ thuật Hoa Hạ hồi đó.
Sau đó, hắn đã giao đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh là người đang xếp thứ nhất lúc bấy giờ, và cả hai kết thúc với tỷ số hòa. Chính vì lẽ đó nên hắn đã nổi danh trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng Thiên Cơ Lâu đã công bố người đứng đầu danh sách cao thủ Hoa Hạ rồi và sẽ không thay đổi, nên hắn vẫn không có cách nào được liệt vào danh sách xếp hạng này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.