Chương trước
Chương sau
Sau đó, Cô Tinh Tà Quân rút quạt sắt ra chắn trước mặt, cánh tay trái của Chung Li Mị uốn cong thành một vòng cung kỳ lạ, tạo thành một vòng cung ảo, bật lại chiêu của Lục Thiên Thư.

"Keng!".

Âm thanh va chạm của hai món đồ sắt vang lên. Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị chấn động, lui về phía sau, đánh tan năng lượng dữ dội của hai người họ.


Lúc bọn họ lui ra sau, bốn bóng người khác lập tức xông lên phía trước, chính là bốn Địa Sát còn lại.

Bốn người lao từ hai bên, thủ ấn Điếu Can, Long Trảo, Mật Tông bắn ra cùng lúc, bao vây Lục Thiên Thư và Quách Dương.

Quách Dương và Lục Thiên Thư đứng đội hình so le, cùng hỗ trợ và tấn công, bảo vệ toàn bộ cơ thể một cách chặt chẽ.

Một trận chiến khốc liệt đã nổ ra.

"Hừ, nếu các chí tôn võ thuật đã bát đầu ra tay, vậy mười hai Địa Sát chúng tôi sẽ chơi cùng ba người các ông!".

Thi Ma nhìn thấy tám chí tôn võ thuật đã vào trận, lập tức cười tươi roi rói, sà xuống, mười người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Tiểu Tuyết, em ở im đây!".

Kỷ Nhược Yên dặn dò, đôi mắt tuy xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, cô ta bay ra ngoài với Lục Chí Văn và Liêu Như Thành, chiến đấu với mười một người.

Ở đằng kia, tám chí tôn võ thuật ngang tàng chiến đấu, khí thế cuồn cuộn, đánh tới nỗi cỏ cây bay tứ tung. Quách Dương và Lục Thiên Thư tuy chiến đấu hết mình nhưng dù sao cũng không thể đánh lại được một lượng người như vậy, dần dần lâm vào thế bất lợi.

Còn bên này, mười bốn cao thủ tông thượng cũng đang chiến đấu kịch liệt, ba người Kỷ Nhược Yên lâm vào nguy hiểm buộc phải rút lui.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm phía trước, lúc này, Diệp Thiên cuối cùng cũng tắt điện thoại, cậu nói với Tiếu Văn Nguyệt.

“Thưởng thức xong trò vui rồi, kết quả đã rõ, chúng ta đi thôi!"

Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt khẽ chớp, cô ta định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên đã đi trước một bước, lao vào bóng đêm.

Cô ta vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: "Diệp Thiên, anh không định cứu cô ấy sao?".

"Bọn họ rõ ràng đang ở thế bất lợi, anh muốn nhìn cô ấy bị đám người đó làm bị thương sao?".

Ánh mắt của Diệp Thiên hơi sững lại, cậu quay đầu nhìn Kỷ Nhược Tuyết, chợt phát hiện lúc này Kỷ Nhược Tuyết cũng đang quay đầu nhìn cậu.

Hai người chạm mắt nhau, trong không trung dường như có một sóng âm truyền tới, Diệp Thiên nhớ đến cô gái mù không có khả năng tự vệ trong rừng rậm, trong lòng không khỏi dao động.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay người lại, ánh mắt thờ ơ.

"Lần trước, tôi đã cứu cô ấy rồi. Tôi có thể cứu cô ấy một lần, nhưng không thể cứu cả đời. Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, nếu không thể thay đổi, chỉ đành phải chấp nhận!".

Vẻ mặt của Tiếu Văn Nguyệt trầm ngâm, cô ta muốn thuyết phục Diệp Thiên ra tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô ta đành phải lắc đầu thở dài.

Cô ta biết rất rõ Diệp Thiên sẽ không bao giờ thương hại những người cậu cảm thấy không quan trọng với cậu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.