“Tôi vốn định đợi mắt hồi phục rồi sẽ gả cho anh ấy, ở bên cạnh anh ấy cả đời, nhưng… thuốc đã về, mà anh ấy lại không quay về nữa. Cả đời này tôi không thể gặp lại anh ấy nữa”.
Càng nói về sau, ánh mắt Kỷ Nhược Tuyết càng thêm buồn bã.
Diệp Thiên ở bên cạnh nhấp ly rượu đỏ, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình. Tiếu Văn Nguyệt buồn bã trong lòng, xúc động suýt chút nữa đã nói ra sự thật.
Ngay lúc đó, Kỷ Nhược Tuyết đột nhiên lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ ra.
“Đây là món đồ duy nhất mà anh ấy để lại, tôi vẫn luôn cất giữ. Mỗi lần lấy nó ra, tôi đều cảm thấy anh ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi, vẫn chắn gió che mưa cho tôi”.
Cô ấy nhẹ nhàng ma sát chiếc hộp gỗ, trong mắt đã có nước mắt long lanh.
Cảm nhận được tình cảm của Kỷ Nhược Tuyết, Tiếu Văn Nguyệt có cảm giác đồng bệnh tương liên. Cô ta thở dài, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Tuyết, cô cũng đừng đau lòng quá, có lẽ người ở trong lòng cô vẫn chưa qua đời, chỉ vì một số nguyên nhân mà tạm thời không tìm cô mà thôi. Tôi tin có một ngày cô sẽ gặp lại anh ấy”.
Kỷ Nhược Tuyết đương nhiên không biết ẩn ý trong câu nói của Tiếu Văn Nguyệt, chỉ cho rằng Tiếu Văn Nguyệt đang an ủi cô ấy, mỉm cười với Tiếu Văn Nguyệt.
“Cảm ơn cô, Nguyệt Nguyệt”.
Tiếu Văn Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười. Nếu để Kỷ Nhược Tuyết biết người trong lòng cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348912/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.