Chương trước
Chương sau
Cậu ta không ngờ vào lúc này, khi mà tinh anh của nhà họ Tiêu xông ra bao vây toàn bộ Trung tâm Thủy Thượng, chín mươi chín phần trăm những người có tiếng tại hiện trường đều chọn cúi đầu, vậy mà lúc này Diệp Thiên dám đứng lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, đã thế còn ăn nói ngông cuồng với cậu ta?

Không chỉ cậu ta mà rất nhiều khách khứa xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, họ thầm thán phục sự dũng cảm không hề sợ hãi của Diệp Thiên.

Giờ phút này, nhà họ Tiêu có lực lượng vô cùng mạnh, ngay cả ông cụ nhà họ Tiết cũng phải cúi đầu, vậy mà Diệp Thiên lại dám trực tiếp buông lời thách thức, thực sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.


"Hừ, cái tên ngu ngốc nhà anh, chuyện đến nước này rồi mà lại dám ra đây khoe mẽ?”

Tiêu Chí Lâm còn chưa lên tiếng thì Tiêu Trì ở bên cạnh đã đứng lên, vẻ mặt đầy đắc ý.

"Hôm nay anh dám ra tay với tôi ở trung tâm thương mại, món nợ này tôi còn chưa tìm anh tính sổ, giờ anh lại dám cướp người con gái của anh họ tôi, anh chán sống rồi hả?”

"Không phải trước đó anh nói anh dám kêu anh họ tôi cút qua một bên, xem thường nhà họ Tiêu tôi hay sao? Bây giờ anh lại mang cái vẻ huênh hoang đó ra đây xem nào!”

"Không phải anh giỏi đánh đấm lắm sao? Có giỏi thì anh cứ việc thử xem mình có thể mang người đi khỏi đây được hay không?”

Người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh hắn cũng tràn đầy sự đắc ý. Trước đó, hành động của Diệp Thiên ở trung tâm mua sắm quá kiêu căng hống hách, cô ta chỉ muốn nhìn Diệp Thiên bị Tiêu Chí Lâm bóp chết.

Diệp Thiên liếc nhìn Tiêu Trì và chỉ cười khinh thường, giống như gã hề này còn không đủ tư cách để cậu mở miệng ra trò chuyện cùng.

"Anh cũng có ý đó sao?”

Cậu nhìn sang phía Tiêu Chí Lâm với đôi mắt lạnh lùng

“Hừ!”, Tiêu Chí Lâm cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực.

"Diệp Thiên, tôi không thể không nói, cậu quả thực rất thú vị đó!”

"Trong tình huống này mà cậu vẫn muốn mang Giai Lệ đi trước mặt tôi. Tôi nên nói cậu ngốc nghếch hay dũng cảm đây?"

"Tôi đã nói rồi, Giai Lệ là người phụ nữ của tôi, không ai có thể nhúng tay vào. Dựa vào cậu mà muốn mang cô ấy đi à?"

"Lẽ nào cậu cho rằng thân phận xa thần Tây Nam của cậu sẽ có tác dụng trước mặt tôi sao? Tôi không ngại nói cho cậu biết, trong mắt tôi, cậu chẳng qua chỉ là một con kiến đáng thương, ngay cả sự sống chết của mình còn không có cách nào nắm giữ được mà thôi!”

"Nếu muốn, tôi có thể tùy ý bóp chết cậu. Cái gọi là xa thần Tây Nam chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi!”

Tiêu Ngọc Khanh không nói lời nào, thậm chí chưa từng liếc nhìn Diệp Thiên. Theo kinh nghiệm của ông ta, loại thanh niên không biết trời cao đất dày là gì ông ta đã gặp quá nhiều quá nhiều rồi. Đến cuối cùng có kẻ nào không phải bỏ mạng dưới sông dài kia chứ?

Tranh người phụ nữ với cháu ruột ông ta vốn đã là tự tìm đường chết rồi!

Tiêu Tường ở phía xa vẫn thầm cảm khái. Đúng là cô ta rất tò mò và thần tượng xa thần Tây Nam, nhưng trong mắt cao thủ võ đạo, đó chẳng qua chỉ là một thứ để bày biện mà thôi, họ đâu có ai coi ra gì chứ?

Nhưng điều mà cô ta cảm thấy rất lạ là Diệp Thiên đã bước tới, nhưng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại không hề có biểu hiện lo lắng nào, thay vào đó, họ bình thản uống đồ uống của mình.

Lời nói của Tiêu Chí Lâm không làm cho Diệp Thiên biến sắc, cậu cười nhạt quay người lên sân khấu. Trước mặt cậu là hai vệ sĩ mặc đồ đen sừng sững như một tòa tháp sắt, đứng ngăn giữa cậu và Cố Giai Lệ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.