Chương trước
Chương sau
Cố Giai Lệ nhíu mày, hạ giọng hỏi.

Sự dịu dàng và chân thành bề ngoài của Tiêu Chí Lâm trước đây đều tan biến hết. Cậu ta chậm rãi đứng dậy, đưa chiếc hộp chứa sợi dây chuyền đến trước mặt Cố Giai Lệ, mỉm cười nhàn nhạt.

“Giai Lệ, em muốn từ chối anh, e rằng không được đâu!”.


“Ở Kiềm Tây rộng lớn này, tương lai là ở tỉnh Kiềm mênh mông cũng không ai có thể từ chối anh, em cũng không thể!”.

“Hôm nay ở Trung tâm Thủy Thượng, anh đã bày tỏ với em trước mặt mọi người. Nếu em không đồng ý thì đừng mong đi xuống khỏi sân khấu này, cũng đừng mong rời khỏi Trung tâm Thủy Thượng”.

Giờ phút này, Tiêu Chí Lâm không còn là cậu ấm hàng đầu Kiềm Tây hào hoa phong nhã nữa, mà là người con trưởng đầy khí phách của nhà họ Tiêu. Cuối cùng cậu ta cũng không che giấu nữa, mà bộc lộ hết tính cách thật của mình.

“Đây mới thật sự là anh cả!”.

Tiêu Tường chớp mắt. Mặc dù Tiêu Chí Lâm mất phong độ là thế, nhưng sâu trong lòng cô ta lại cảm thấy đàn ông đều nên như vậy. Muốn thì đi tranh, dùng thực lực của mình cướp đoạt, đó mới là bản sắc của đàn ông, cần gì phải quan tâm ánh mắt của người khác.

“Anh Tiêu, anh đang ép tôi sao?”.

Sắc mặt Cố Giai Lệ tối sầm lại. Tuy trước nay cô không có tình cảm nam nữ với Tiêu Chí Lâm nhưng vẫn khá khâm phục cách đối nhân xử thế của cậu ta, cho rằng cậu ta xử sự khéo léo, có chừng mực, là một người đàn ông phong độ. Bây giờ, Tiêu Chí Lâm lộ ra bộ mặt thật, cô mới biết rằng mình ngây thơ đến mức nào.

Tiêu Chí Lâm mỉm cười, không đáp lời. Hôm nay cậu ta đã tỏ tình thì sẽ không cho Cố Giai Lệ trốn thoát nữa.

“Anh Tiêu, anh làm như vậy cũng hơi quá rồi đấy!”.

Một công tử nhà giàu thân phận địa vị không thua kém Tiêu Chí Lâm ngồi ở hàng đầu đột nhiên lên tiếng. Cậu ta vốn cũng có ý với Cố Giai Lệ, bây giờ thấy Tiêu Chí Lâm dùng thế ép buộc, đương nhiên sẵn lòng giúp Cố Giai Lệ một tay.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu cô Cố đã không đồng ý, anh Tiêu cần gì phải cưỡng cầu chứ?”.

Nghe thanh niên kia lên tiếng, Tiêu Chí Lâm nhếch miệng cười, xoay người lại.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiết Lễ, anh nói hay lắm!”.

Mắt cậu ta lóe sáng, khẽ cười: “Nhưng đáng tiếc, hôm nay tôi muốn cưỡng cầu người khác đấy. Tôi không chỉ muốn Giai Lệ, mà còn muốn tất cả mọi người ở đây hứa phải trung thành với nhà họ Tiêu, anh có tin không?”.

Cậu ta cầm micro trong tay, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, thoáng chốc toàn bộ Trung tâm Thủy Thượng lập tức sôi sục.

Muốn tất cả mọi người ở đây hứa phải trung thành với nhà họ Tiêu? Câu nói này thật quá huênh hoang!

Chín mươi chín phần trăm người ở đây đều là người giàu có nổi tiếng ở Kiềm Tây, dù có sự chênh lệch nhất định với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không thể bù đắp. Mặc dù bọn họ không dám chọc vào nhà họ Tiêu, nhưng chưa chắc đã sợ nhà họ Tiêu. Sau lưng mỗi người đều có thế lực chống lưng nhất định, hơn nữa trong số đó còn có không ít là ông lớn ở ngoài Kiềm Tây đến góp vui. Xưa nay bọn họ là ông trùm ở địa bàn của mình, không ai có thể khống chế, ngang ngửa với nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu lấy đâu ra tư cách bắt họ khuất phục?

Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chí Lâm đang nói xằng bậy.

“Tiêu Chí Lâm, có phải tối nay anh uống nhiều quá rồi không? Anh có biết anh đang nói gì không?”.
Ánh mắt của Tiết Lễ, người vừa lên tiếng tối sầm lại. Nhà họ Tiết ở Kiềm Tây chỉ thua nhà họ Tiêu, chênh lệch không nhiều. Tiêu Chí Lâm lại nói lời ngông cuồng như vậy, tất nhiên trong lòng cậu ta không vui.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.