Diệp Thiên nói thẳng ra khiến Tiêu Tường lập tức không nói nổi gì nữa, cô ta đưa bọn Cố Giai Lệ đến đây, thứ nhất là muốn bọn họ nhìn thấy kỹ năng lái xe hoàn hảo của Tiêu Chí Lâm, thứ hai là muốn tìm cơ hội kích cho Diệp Thiên vào đua, để cho Tiêu Chí Lâm sỉ nhục Diệp Thiên một phen.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên vừa không vào đua, cũng không rời đi, thái độ đeo bám này khiến cô ta không biết làm thế nào.
Cô ta đang định nói gì đó, Diệp Thiên đột nhiên nhíu mày, sau đó đứng thẳng người lên.
“Mọi người ở đây chờ tôi chút, tôi có việc phải rời khỏi đây!”.
Cậu nói với Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt một câu rồi đi nhanh ra khỏi đó, biến mất trong màn đêm.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ tuy cảm thấy thắc mắc, nhưng đều không rời khỏi đó, chỉ thầm cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên rốt cuộc là đi đâu chứ!
“Hừ, là sợ bị tôi nói cho bẽ mặt nên chạy về trước chứ gì?”.
Tiêu Tường nhìn thấy Diệp Thiên rời đi, khinh bỉ hừ lên một tiếng, trong lòng càng thêm coi thường Diệp Thiên.
Diệp Thiên từ từ đi đến đoạn đường núi hoang vắng phía sau đường Lục Hoàn, cậu đứng trên một bãi đất trống.
Cậu chắp hai tay ra sau lưng, đột nhiên dừng chân lại, lạnh lùng nói: “Cố tình tung ra khí cơ dụ tôi đến mà còn trốn sao?”.
“Hi hi!”.
Tiếng cười của một người phụ nữ vọng ra từ trong bóng tối, tuy quyến rũ nhưng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348809/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.