Khoảnh khắc Diệp Thiên buông tay quay đi, cô ta đột nhiên đi lên một bước, tóm lấy tay Diệp Thiên và nắm chặt, không muốn buông ra nữa.
“Sau này… tôi sẽ không như vậy nữa!”.
Cô ta nghẹn ngào đáp lại, Diệp Thiên vốn muốn giật tay cô ta ra, nhưng do dự một lúc, cuối cùng vẫn để vậy.
“Diệp tiên sinh, tôi lại rất khâm phục cậu, đến mức độ này rồi cậu vẫn còn thời gian để thảnh thơi tâm tình sao?”.
Phùng Hâm nhà họ Phùng nhìn thấy Diệp Thiên nói chuyện với Tiếu Văn Nguyệt, lập tức cười khẩy lên tiếng.
Diệp Thiên nghe thấy, cuối cùng ngoái đầu lại.
Cậu đưa mắt nhìn mấy người phía trước, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung khinh bỉ.
“Có vài người như vậy thôi sao?”.
Phùng Vĩ hừ lên một tiếng: “Hừ, một người đứng đầu tỉnh Xuyên cỏn con như cậu mà cũng đòi chống lại những người gộp lại ở đây?”.
Diệp Thiên sờ lên mũi, đột nhiên lắc đầu.
“Tôi còn tưởng các ông có cục diện khủng khiếp thế nào chứ, tiếc là…!”.
“Các ông quá yếu kém!”.
Mọi người nghe thấy vậy đều ồ lên.
Đến lúc này rồi Diệp Thiên vẫn còn coi thường đối phương, thậm chí nói lời chế giễu, nói đối phương quá yếu kém?
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đang cố làm ra vẻ mà thôi!
Người nắm quyền cao nhất của nhà họ Phùng là Phùng Viễn Chinh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Diệp tiên sinh, cậu coi thường đám người chúng tôi, đó là vì cậu là một cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348777/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.