Chương trước
Chương sau
Nhưng Diệp Thiên chỉ là một học sinh bỏ học giữa chừng, lại dám coi thường lời mời rượu của anh ta, hơn nữa Diệp Thiên lại còn có xích mích với Âu Hạo Thần, anh ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

Mọi người thấy vậy đều nhíu mày, ở khách sạn Lăng Thiên này, ngoài Tập đoàn Lăng Thiên nắm số cổ phần chính ra, giám đốc Tiết Lâm có thể nói là một tay che cả bầu trời, vô cùng bá đạo.


Diệp Thiên không nể mặt anh ta, mời rượu cũng không đáp lại, đúng là quá hống hách.

Có mấy bạn cùng lớp trước đó đã không ưa tính cách khác người của Diệp Thiên, lúc này đều cười thầm, chỉ muốn Diệp Thiên bị tẩn một trận.

Mặt Âu Hạo Thần lạnh tanh, chỉ đứng một bên nhìn với vẻ coi thường, cậu ta đã muốn tìm cơ hội xử Diệp Thiên lâu rồi, nhưng lại không tìm được dịp nào thích hợp, còn bây giờ Tiết Lâm lại tìm đến Diệp Thiên, cậu ta được dịp xem kịch hay rồi.

Cả khách sạn Lăng Thiên này, ngoài ông chủ cổ đông đứng sau lưng ra, gần như toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều do Tiết Lâm phụ trách, có thể nói là một tay che cả bầu trời, quyền lực cực lớn, nếu Diệp Thiên thật sự không biết điều, thì với tính cách của Tiết Lâm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.

Nghe thấy khẩu khí của Tiết Lâm, Bành Lượng cắn răng định lên tiếng giải thích giúp Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại lạnh lùng lên tiếng.

“Không sai, anh đúng là chưa đủ tư cách đâu!”.



Diệp Thiên nói chuyện với Tiết Lâm, cậu không cả thèm ngẩng mặt lên nhìn, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, từng ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên.

Tiết Lâm là giám đốc khách sạn đứng đầu tại Lư Thành, bình thường những người qua lại với anh ta gần như đều là những đại gia giàu kếch xù và cả quan chức cấp cao ở Lư Thành và những thành phố lân cận, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng.

Thậm chí có một số tin đồn rằng hiện tại Tiết Lâm là nhân vật nắm quyền lớn nhất ở khách sạn này, ngoài ông chủ và chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên ra thì anh ta chính là người đứng đầu, bất kể chuyện gì đều gần như do anh ta quyết định.

Lúc này bọn họ ăn cơm ở trong khách sạn này, Diệp Thiên lại dám đứng trước mặt Tiết Lâm nói anh ta không đủ tư cách?

“Diệp Thiên, người ta mời rượu, cậu không đáp lại thì thôi, bây giờ còn nói như vậy, cậu có ý gì thế hả?”.

“Người ta chủ động mời rượu là vì lịch sự với khách, chứ nếu không với thân phận của anh họ tôi, cậu là gì mà anh ấy phải nâng ly mời cậu? Còn nói anh ấy không đủ tư cách sao, người không đủ tư cách chính là cậu!”.

Âu Hạo Thần không khách sáo nữa, thái độ của Diệp Thiên khiến cậu ta bực mình từ lâu rồi, hôm nay Tiết Lâm đã lên tiếng trước, Diệp Thiên còn dùng thái độ hống hách không biết trời cao đất dày, cậu ta không ngại cho Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người.

Ánh mắt Đỗ Giai Giai hơi phức tạp, nhìn Âu Hạo Thần một cái với vẻ khó hiểu, cô ta cảm thấy mọi người đều là bạn cùng lớp, đâu nhất thiết phải khiến câu chuyện trở nên phức tạp như vậy, nhưng Âu Hạo Thần lại không hề quan tâm, cứ thế hằm hè nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

Các bạn cùng lớp còn lại đều thầm cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Thiên lúc nào cũng tự cho mình là nhất, luôn hành xử khác người, thái độ luôn cao ngạo, bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên bị người ta giẫm đạp lên.

Tiết Lâm là giám đốc, là người phụ trách chính của khách sạn Lăng Thiên, muốn đối phó với hạng học sinh cấp ba như Diệp Thiên thực sự quá đỗi dễ dàng.

“Vì anh ta chủ động hỏi nên tôi đành trả lời anh ta thôi!”.
Diệp Thiên vẫn chú tâm vào ăn uống, và đáp lại một cách dửng dưng,

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.