Bất luận cậu ta vào trường nào cũng sẽ như bảo bối, được nâng niu trên tay. Chỉ cần cậu ta không gây chuyện này kia ở đại học, ổn định phát triển, tương lai nhất định sẽ trở thành rường cột của xã hội, trụ cột của trường, có thể nói là tiền đồ sáng sủa, có xu thế một bước lên mây.
Nghe giọng điệu của Diệp Thiên, Bành Lượng tưởng là Diệp Thiên đang tiếc nuối, thế là vội vàng an ủi: “Diệp Thiên, thật ra chuyện này cũng không có gì ghê gớm, không phải chỉ là thủ khoa thôi sao? Nếu cậu không rời trường, thủ khoa chắc chắn sẽ là cậu, nói không chừng điểm của cậu còn cao hơn Âu Hạo Thần mười điểm ấy chứ”.
Diệp Thiên nghe vậy thì bật cười, không giải thích.
Bành Lượng cho rằng cậu đang tiếc, nhưng cậu ta làm sao biết cậu chỉ có chút cảm khái về thành tích Âu Hạo Thần đạt được mà thôi. Đó cũng giống như sự tán thưởng của một người đoạt giải Nobel trước một học sinh giành được hạng nhất khối học, như đứng trên cao nhìn xuống nhiều hơn.
Sau này Âu Hạo Thần tốt nghiệp đại học, trở thành người quyền cao chức trọng của một thành phố, hoặc chìm nổi trong biển thương nghiệp, nhưng sao có thể bằng một phần mười của cậu?
“Diệp Thiên, khó khăn lắm mới gặp lại, cậu đừng đột nhiên mất tích nữa đấy!”.
Bành Lượng kéo áo Diệp Thiên.
“Hôm nay là ngày họp lớp 12A4 của chúng ta trước kia, cậu phải đi cùng bọn tôi. Họp xong hai đứa mình tìm một quán rượu nhậu một bữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348751/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.