Chương trước
Chương sau
Cậu nói xong, bỗng đánh ra một chưởng. Hai luồng nội lực màu xanh sẫm hóa thành hai dải lụa trắng chui vào trong đỉnh đầu Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết.

“Tôi đã để lại hai luồng Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể hai người. Khi các cô đã có năng lực tiến vào chí tôn võ thuật, Phệ Thiên Huyền Khí sẽ giúp các cô một tay, đảm bảo các cô có thể bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật thành công”.


Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết vẫn còn chìm đắm trong cơn kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn. Lí Tẩm Vân ngẩn ra, cúi người thật sâu trước Diệp Thiên.

“Cảm ơn Đế Vương, Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi cảm kích vô cùng, sau này chỉ cần Đế Vương có điều gì dặn bảo, chúng tôi chắc chắn sẽ đáp ứng”.

Cái cúi lạy của cô ấy là xuất phát từ nội tâm, kích động khó nói nên lời.

Diệp Thiên là cao thủ hàng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, đương nhiên không nói suông, lời đã nói ra chắc chắn không đổi. Vậy nghĩa là sau này, phái Hồ Ngọc Nguyệt chắc chắn sẽ có thêm hai chí tôn võ thuật, đồng nghĩa một môn phái có ba chí tôn võ thuật. Trên khắp giới võ thuật Hoa Hạ, e rằng không còn môn phái nào có nội tình thực lực được như vậy.

Từ một trăm năm trước sau khi “Kiếm tổ” mất tích, Hồ Ngọc Nguyệt chưa từng chân chính hưng thịnh trở lại. Hôm nay, ơn đức của Diệp Thiên cho Hồ Ngọc Nguyệt có thể nói là tạo nên hai vị chí tôn võ thuật tương lai, ơn lớn như vậy đương nhiên cô ấy cảm kích vô cùng.

Cô ấy mãi không nghe thấy Diệp Thiên đáp lại, trong lúc nghi hoặc, Lí Thanh Du đã nâng cô ấy dậy.

“Sư phụ, cậu ấy đã đi rồi”.

Lí Tẩm Vân nhìn về phía xa. Trên quảng trường, ngoại trừ mấy người bọn họ, Diệp Thiên đã không thấy bóng dáng, thoắt cái đã đi.

Tiêu Thiến Tuyết và Lí Thanh Du nhìn về hướng mà Diệp Thiên mới vừa đứng, tràn đầy tiếc nuối.

Bọn họ từng ngồi chung một con thuyền với Diệp Thiên, nhưng lại không biết thân phận của cậu, nói với nhau không quá mười câu. Nếu quay lại lần nữa, bọn họ muốn ở cùng vị cao thủ tuyệt thế của Hoa Hạ này thêm chốc lát biết bao.

Sững người một lúc lâu, Tiêu Thiến Tuyết vẫn luôn lười luyện võ đột nhiên siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

“Bất kể trong tương lai anh đứng cao thế nào, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình, chí ít cũng để tôi có đủ tư cách ngưỡng vọng anh!”.

Chỉ tình cờ gặp gỡ Diệp Thiên một lần, nhưng hai đệ tử xinh đẹp Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết của Hồ Ngọc Nguyệt không bao giờ quên được phong thái tuyệt vời của cậu.

Chuyện Đế Vương Bất Bại đánh bại Tiếu Phật Tây Lĩnh ở Dạ Lăng Cung Thiên bắt đầu từ Hồ Ngọc Nguyệt lan truyền mạnh mẽ khắp giới võ thuật Hoa Hạ.

Trong thời gian ngắn, kết quả trận quyết chiến giữa cao thủ đời này và đời trước trở thành chủ đề trò chuyện hăng say giữa mọi người trong giới võ thuật. Thanh thế của Diệp Thiên ở giới võ thuật Hoa Hạ càng trở nên mạnh mẽ không thể cản nổi, lên như diều gặp gió, so với năm xưa Diệp Vân Long bước lên đỉnh cao còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng nhân vật chính của câu chuyện này là Diệp Thiên sau khi rời khỏi Hồ Ngọc Nguyệt thì không rõ tung tích, không ai biết cậu đi đâu, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Mới chớp mắt đã chín tháng trôi qua, trong chín tháng này Diệp Thiên chưa từng xuất hiện lại, nhưng giới võ thuật Hoa Hạ lại gió nổi mây vần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.