Chương trước
Chương sau
Nếu chỉ nói về tu vi thì hai người Song Kiếm Tung Hoành đều không ai kém ông ta, khi chiến đấu như thế này, ông ta càng không thể tranh thủ thời gian đi bố trận, một khi Lí Tẩm Vân bị Khương Xuân Dao đánh bại, vậy thì sẽ trở thành Song Kiếm Tung Hoành hợp lực đối phó với mình ông ta.

Lấy một địch hai, ông ta đâu phải Diệp Lăng Thiên, đương nhiên không thể đỡ nổi!

“Keng!”.


Cố Triều Sinh chém xuống một nhát, chém trúng vào bàn tay tràn đầy nội lực của Gia Cát Trường Hận, cơ thể hai người cùng lúc lùi về sau ba bước.

“Ha ha!”.

Cố Triều Sinh cười một cách ngông cuồng: “Gia Cát Trường Hận, cái danh đứng vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng của ông đúng là hữu danh vô thực, chẳng trách gần như tất cả mọi người đều công nhận ông là người kém nhất trong “Tứ Tuyệt”!”.

“Hôm nay cho dù có ông ở đây, cũng không thể giữ được Huyệt Đạo Đồng Nhân đâu, trừ khi những người trong top 3 bảng xếp hạng đến đây, nếu không Huyệt Đạo Đồng Nhân này sẽ thuộc về chúng tôi thôi!”.

Ông ta hét lên, khí thế vung kiếm càng lúc càng mạnh, càng chiến càng hăng.

Lí Tẩm Vân bên này đã lép vế hẳn trước Khương Xuân Dao, cô ấy cho dù sử dụng cả “Kiếm Tâm Thông Minh” mạnh nhất trong kiếm điển cũng vẫn không thể chống cự nổi.

Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đứng một phía xem mà trong lòng nóng như lửa đốt, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh tuy có ý muốn giúp nhưng lại không đủ sức lực, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

Đúng lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên một nụ cười quái dị.

“Ha ha, hơn 30 năm chưa đến Hồ Ngọc Nguyệt rồi, không ngờ hôm nay Hồ Ngọc Nguyệt lại náo nhiệt như vậy!”.

Giọng nói vọng ra từ khu rừng bên cạnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy một ông lão mặc áo dài xám dáng người cao to đang chắp tay ra sau lưng và đi tới.

Trên đầu ông ta đã không còn tóc, hai tai dỏng lên rất to, cơ thể vạm vỡ, như một ông phật Di Lặc.

Ông lão bước một bước ba thước, chỉ trong chốc lát đã đứng trong quảng trường.

Diệp Thiên sờ lên mũi, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung.

Bốn người đang giao đấu kịch liệt với nhau đều đồng thời dừng tay, ngạc nhiên nhìn tới, ông lão này đứng ở trong rừng, cách bọn họ chưa đến vài chục trượng, nhưng bọn họ lại không có ai phát hiện ra sự tồn tại của ông ta.

Ông lão nở nụ cười, nhìn về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân một lúc, sau đó quay sang nhìn Song Kiếm Tung Hoành.

“Lão già tôi cũng rất thích Huyệt Đạo Đồng Nhân này, hai người muốn tranh đồ với tôi, có phải là không hiểu quy tắc rồi không?”.

Ông ta vừa nói vừa đánh ra một chưởng.

Chưởng này nhìn nhẹ như mây, không mang uy lực, nhưng Song Kiếm Tung Hoành lại mặt mày biến sắc, điều động nội lực khắp cơ thể lên mức độ cao nhất, rồi đồng thời xuất kiếm.

“Tách!”.
Trong không khí vọng đến một tiếng đứt gãy rõ rệt, thanh kiếm mà Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao xuất ra bị một lực vô hình làm cho gãy vụn, hai người đồng thời ộc máu, bị đánh cho bay về phía sau hơn mười trượng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.