Chương trước
Chương sau
“Xem ra đều là đến vì Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.

Trong lòng cậu hiểu ra, vô cùng thoả mãn mà tựa vào một cái cây lớn, chờ đợi cùng những người đó.

Mà những võ giả kia, phần lớn đều làm quen trò chuyện với nhau, một “người bình thường” không tỏa ra chút nội kình nào như Diệp Thiên, tự nhiên bị bọn họ thờ ơ.


“Chiu!”.

Đúng vào lúc này, trên mặt nước vang lên âm thanh lạ thường, mọi người ngoảnh mặt ra nhìn, chỉ thấy trên mặt hồ Ngọc Nguyệt khói bay cuồn cuộn, một vệt trắng hiện ra rõ rệt, tách nước sang hai bên, giữa làn sóng nước, một bóng dáng như thơ như họa lao vút tới, như một chiếc ca nô lướt trên mặt nước.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo dài xanh mặt trăng, lúc này đây cô ta không dùng bất cứ một vật gì, chỉ dùng đôi bàn chân lướt đi trên mặt hồ, mang theo một vệt nước trắng dài, đi thẳng từ bờ bên kia sang.

Diệp Thiên tựa đầu vào hai tay, liếc mắt nhìn, gật đầu vẻ tán thưởng.

Tu vi của người phụ nữ này mới được một nửa chí tôn, nhưng lại có thể lướt đi trên mặt nước, điều này chứng tỏ khả năng vận dụng nội kình của cô ta đã đạt đến bước hoàn hảo, trong những võ giả trẻ tuổi mà Diệp Thiên từng gặp, người phụ nữ này tuyệt đối là người giỏi nhất.

Trong chớp mắt, người phụ nữ trẻ đã đi được hơn mấy chục trượng, nhún người nhảy một cái, đã nhẹ nhàng đặt chân xuống bờ.

Cô ta trông tầm 18, 19 tuổi, nhan sắc có nét thanh lệ và thoát tục, từng đường từng nét đều được kết hợp một cách hoàn hảo, động tác càng dịu dàng hoạt bát, khiến người ta mộng tưởng, mà điểm nổi bật nhất chính là đôi mắt của cô ta.

Đôi mắt ấy giống như viên ngọc bích, không lẫn bất kỳ tạp chất nào, đôi bờ mi không chút phàm tục, giây phút nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như cô ta trông thế nào không còn quan trọng nữa.

Các võ sĩ trẻ ở đó, nữ thì tỏ ra ngưỡng mộ, tự thấy mặc cảm, nam thì gần như đều há hốc miệng, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ lướt sóng đi tới này.

“Lí Thanh Du của Hồ Ngọc Nguyệt xin chào các vị đồng đạo, gia sư bảo tôi đến nghênh đón mọi người!”.

Người phụ nữ chắp tay thành nắm đấm, hành lễ với mọi người.

“Thanh Du Tiên Tử khách sáo rồi, chỉ là không ngờ lại phiền cô đích thân ra đón!”.

Rất nhiều võ giả trẻ cũng chắp tay hành lễ, không ai dám sơ suất.

Đứng trước mặt bọn họ không phải chỉ là một người phụ nữ đẹp như tiên, cô ta còn là kiếm thủ thiên tài mạnh nhất trong suốt mấy trăm năm kể từ khi Hồ Ngọc Nguyệt được thành lập, trong chín thiên tài giỏi nhất, Lí Thanh Du với biệt hiệu “Thanh Du Tiên Tử”, song song với Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh là những thiên kiêu của thời đại.

“Hóa ra là cô ta!”.

Diệp Thiên lúc này mới nhận ra, cậu cũng có nghe nói về cái tên Lí Thanh Du, trong chín thiên tài giỏi nhất, cô ta và Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh thuộc hàng đầu, hôm này gặp mặt, tu vi của cô ta chỉ cách chí tôn võ thuật có nửa bước, không hổ là thiên tài mạnh nhất.

Nhưng cho dù là Lí Thanh Du, cũng chỉ khiến Diệp Thiên để mắt đến một chút thôi, ánh mắt cậu nhìn cô ta rất bình tĩnh, những cao thủ thiên tài gì đó, trước mặt cậu cũng chẳng có gì đáng nói.

“Các vị, mời lên thuyền, mỗi thuyền bảy đến tám người, sẽ có người chuyên lái thuyền của Hồ Ngọc Nguyệt đưa các vị đến Ngọc Nguyệt Cư ở giữa hồ!”.

Lí Thanh Du mặc dù là thiên tài mạnh nhất, nhưng lại không hề kiêu ngạo và kiểu cách, giơ tay ra tạo tư thế mời với mọi người.
Những võ giả trẻ tuổi lần lượt từng tốp, từng tốp bước lên thuyền, so với việc được gặp Lí Thanh Du, bọn họ càng muốn được nhanh chóng chiêm ngưỡng Huyệt Đạo Đồng Nhân ẩn chứa bí mật về chí tôn võ thuật trong lời đồn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.