Chương trước
Chương sau
“Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi đấy!”.

Ánh mắt ông ta hoàn toàn tối lại.

“Vù!”.


Ngay sau đó, năm ngón tay của ông ta nâng nhẹ, luồng khí ba màu dưới chân nổ ra, hội tụ thành một hình đĩa tròn ba màu phía trước.

Ngón tay của ông ta điểm một cái, một tia sáng trong tỏa ra thuận theo đường mưa rơi, hội tụ thành một lưỡi kiếm gió màu xanh, lam, đỏ dài mười trượng.

“Diệp Lăng Thiên, lưỡi kiếm gió này của tôi lấy nước làm chủ thể, lấy gió làm chất dẫn, lấy lửa để che giấu, bao gồm sức mạnh của ba loại nguyên tố, để tôi xem cậu đỡ kiểu gì!”.

“Băng Hỏa Phong Nhẫn, chém!”.

Nhát kiếm này, Tiêu Ngọc Hoàng dùng nước hóa thành băng, kết hợp với sức mạnh của gió và lửa hội tụ thành lưỡi kiếm băng, gần như có thể so sánh với các thần binh ngày nay.

Ánh mắt Watanabe Heizou nheo lại, lưỡi kiếm băng này gần như có thể sánh ngang với thanh kiếm trên người ông ta rồi.

“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi vốn tưởng ông có chút bản lĩnh, có thể để tôi được vui vẻ một phen, nhưng bây giờ xem ra ông chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”.



“Chút sức mạnh nguyên tố đó của ông cũng dám thể hiện trước mặt tôi sao?”.

Diệp Thiên nở nụ cười khinh bỉ, lưỡi kiếm gió quét đến, đã đến đỉnh đầu cậu, đúng lúc này, cậu từ từ giơ bàn tay ra.

Mọi người đều kinh ngạc, Diệp Thiên thế mà lại định dùng bàn tay bằng thịt này để đỡ lưỡi kiếm gió sao?

“Phụt!”.

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Tiêu Ngọc Hoàng chỉ cảm thấy tia sáng màu đỏ tươi lóe ra trước mắt, lưỡi kiếm gió hội tụ đầy sức mạnh kia thế mà lại đột nhiên vỡ vụn, hòa tan thành hơi nước bay lên không trung.

“Cái gì? Sao có thể chứ?”.

Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng trợn tròn, khoảnh khắc lưỡi kiếm gió tan biến, ông ta chỉ nhìn thấy giữa hai tay của Diệp Thiên hình như có một ngọn lửa màu đỏ rực lướt qua.

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên bờ vực xem trận đấu, khi nhìn thấy ngọn lửa thoáng lóe lên giữa hai tay của Diệp Thiên, lông mày cô ta hơi nhíu lại, có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng lại không nhớ ra được đã nhìn thấy ở đâu.

“Còn thủ đoạn gì cứ lôi hết ra đi, trận đấu này tôi sẽ phá vỡ hết mọi chiêu thức của ông!”.

Diệp Thiên nâng một tay lên, khẽ móc tay về phía Tiêu Ngọc Hoàng, động tác đầy vẻ khiêu khích này khiến Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể không thừa nhận, bản thân ông ta từ đầu đến cuối quả thực đều bị Diệp Thiên trấn áp.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.