Ông lão cụt tay đặt một tay ra phía sau lưng, giọng nói cất lên.
“Những người này đều đến từ khắp nơi ở Hoa Họa, đương nhiên số lượng sẽ nhiều rồi!”.
“Bọn họ muốn lên núi Phi Vũ là vì có hai nhân vật đứng trên đỉnh cao trong giới võ thuật chuẩn bị triển khai quyết chiến trên đỉnh núi”.
“Nhân vật đỉnh cao của giới võ thuật? Đó là gì vậy?”.
Mấy người nghe thấy đều không hiểu gì cả, “giới võ thuật” gì đó bọn họ chưa nghe thấy bao giờ, còn cái gì mà nhân vật đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, bọn họ càng không biết.
Ông lão cụt tay nhìn mấy người một lượt, rồi giải thích: “Những người có học vấn, sẽ có nhóm riêng của họ, trở thành ‘giới học thuật’, những người chơi âm nhạc, sẽ có ‘giới âm nhạc’, những người làm trong môi trường chính trị, được gọi là ‘giới chính trị’, còn giới võ thuật, chính là một nhóm những người luyện võ, là nhóm được hình thành bởi những ‘cao thủ võ thuật’, hiểu không?”.
“Những người luyện võ?”.
Sở Thần Quang ngập ngừng, sau đó như chợt hiểu ra, vội vàng hỏi: “Ông ơi, ông vừa nói là ‘giới võ thuật’ đúng không ạ? Giống như Karate của Đảo Quốc, Nhu thuật của Mễ Quốc, Taekwondo của nước Cao Lệ đúng không?”.
Ông lão nghe xong liền phì cười.
“Những gì cậu nói chỉ là những thuật vật lộn đơn giản dùng năng lực phản xạ của cơ thể để giao đấu mà thôi, cho dù luyện mấy môn võ đó đến cấp cao nhất, thì khi so với ‘cao thủ võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348667/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.