Chương trước
Chương sau
Ông lão cụt tay đặt một tay ra phía sau lưng, giọng nói cất lên.

“Những người này đều đến từ khắp nơi ở Hoa Họa, đương nhiên số lượng sẽ nhiều rồi!”.

“Bọn họ muốn lên núi Phi Vũ là vì có hai nhân vật đứng trên đỉnh cao trong giới võ thuật chuẩn bị triển khai quyết chiến trên đỉnh núi”.


“Nhân vật đỉnh cao của giới võ thuật? Đó là gì vậy?”.

Mấy người nghe thấy đều không hiểu gì cả, “giới võ thuật” gì đó bọn họ chưa nghe thấy bao giờ, còn cái gì mà nhân vật đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, bọn họ càng không biết.

Ông lão cụt tay nhìn mấy người một lượt, rồi giải thích: “Những người có học vấn, sẽ có nhóm riêng của họ, trở thành ‘giới học thuật’, những người chơi âm nhạc, sẽ có ‘giới âm nhạc’, những người làm trong môi trường chính trị, được gọi là ‘giới chính trị’, còn giới võ thuật, chính là một nhóm những người luyện võ, là nhóm được hình thành bởi những ‘cao thủ võ thuật’, hiểu không?”.

“Những người luyện võ?”.

Sở Thần Quang ngập ngừng, sau đó như chợt hiểu ra, vội vàng hỏi: “Ông ơi, ông vừa nói là ‘giới võ thuật’ đúng không ạ? Giống như Karate của Đảo Quốc, Nhu thuật của Mễ Quốc, Taekwondo của nước Cao Lệ đúng không?”.

Ông lão nghe xong liền phì cười.

“Những gì cậu nói chỉ là những thuật vật lộn đơn giản dùng năng lực phản xạ của cơ thể để giao đấu mà thôi, cho dù luyện mấy môn võ đó đến cấp cao nhất, thì khi so với ‘cao thủ võ thuật’ mà tôi nói cũng vẫn là một trời một vực!”.

“Những cao thủ Taekwondo hay Karate, nếu võ giả chúng tôi muốn đánh bại họ, chỉ chỉ cần trong tích tắc, bọn họ có tư cách gì để sánh ngang với chúng tôi chứ?”.

“Cho dù lão già tôi muốn đối phó bọn họ cũng chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi!”.

Ông lão giơ ngón tay trỏ ra, khua trước mặt mấy người, khẩu khí rất mạnh, khiến mọi người đều sững sờ.

Mấy người bọn họ tuy chưa bao giờ luyện võ, nhưng cũng có chút hiểu biết về cao thủ trong các môn võ lớn, giống như cao thủ đai đen Taekwondo, dùng tay chặt vỡ viên ngói là một chuyện vô cùng đơn giản, một người có thể đánh ba đến năm người trưởng thành bình thường, đấy là những người mà ông lão cụt này này có thể ứng phó nổi sao?

Lại còn một ngón tay có thể đánh thắng người khác, đúng là hoang đường!

Bọn Tiếu Văn Nguyệt tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã coi ông lão này là một lão già thích bốc phét, trong lòng thầm coi thường, không muốn nói chuyện nhiều với ông ấy nữa.

Còn giới võ thuật gì đó mà ông lão nhắc đến, bọn họ hoàn toàn coi như một thủ đoạn lừa gạt trên giang hồ, trên đời này làm gì có chuyện một ngón tay có thể đánh thắng cao thủ Taekwondo chứ?

Ông lão tuổi cao đầy kinh nghiệm, nhìn biểu cảm của mấy người này, ông ấy đã đoán được ít nhiều suy nghĩ của bọn họ.

Ông ấy lắc đầu mỉm cười, giọng nói mang vẻ giễu cợt.

“Mấy người là cậu ấm cô chiêu sống trong nhung lụa quen rồi, bình thường chỉ biết ăn chơi đàn đúm, hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm sao biết được thế giới này còn lớn hơn những gì mà các cô cậu tưởng tượng nhiều?”.

“Tầm nhìn của mấy cô cậu còn hạn hẹp lắm!”.

Ông lão cười mà như không, ánh mắt nhìn khắp mọi người một lượt, sau đó không nói gì nữa, dường như là không muốn nói thêm.
Sở Thần Quang nhíu mày, trong lòng dấy lên chút bất mãn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.