Chương trước
Chương sau
Tết Nguyên Đán cuối cùng cũng đến, khoảng 11 giờ sáng, Diệp Thiên từ biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang đi ra, Cố Giai Lệ đã chờ cậu sẵn ở cổng.

“Anh Diệp Thiên, bọn Nguyệt Nguyệt đã đến núi Phi Vũ trước rồi, chúng ta đi taxi qua đó đi!”.

Diệp Thiên gật đầu, cùng Cố Giai Lệ bắt taxi đến chân núi Phi Vũ.


Núi Phi Vũ lúc này đã bị những đám đàn ông áo đen phong tỏa, nhiều người trông rất kỳ dị, mặc quần áo kỳ lạ hoặc những bộ đồ phục cổ đang lần lượt đến, sau khi nói ra biệt hiệu của mình xong, đám người đàn ông áo đen mới cho bọn họ đi vào.

Ba người Tiếu Văn Nguyệt, Sở Thần Quang, Lí Tinh Tinh đều chờ trên một bãi đất trống, nhìn thấy Diệp Thiên và Cố Giai Lệ đến, Tiếu Văn Nguyệt vẫy tay gọi.

“Ôi, đúng là bị phong tỏa rồi, trên núi rốt cuộc đang làm gì nhỉ!”.

Cố Giai Lệ nhìn tình thế vô cùng căng thẳng, cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.

“Mình cũng thấy lạ, vừa rồi mấy người định lên núi, vốn dĩ bị chặn lại, nhưng đối phương hình như nói ra tên gì mà ‘bảy gia tộc ở Vân Kiềm’, thế là được cho đi vào, còn nói cái gì mà ‘Ưng Trảo Môn’, ‘Hình Ý Môn’ gì đó nữa, cũng đều được vào hết, sao nghe thấy giống cao thủ võ lâm thế nhỉ!”.

Lí Tinh Tinh cúi gằm mặt xuống, vừa rồi cô ta chứng kiến nhiều người được vào trong, nên cô ta cảm thấy hết sức khó hiểu.

“Không phải đoán nữa, phía trên xảy ra chuyện gì thì chúng ta lên xem là biết ngay!”.

“Bố anh đã gọi điện rồi, chúng ta đi từ kia lên là được!”.

Sở Thần Quang nhìn sang Diệp Thiên, sau đó nói với bọn Tiếu Văn Nguyệt.

“Hay quá, chúng ta mau lên đi, mình sắp không đợi được nữa rồi!”.

Lí Tinh Tinh vui mừng nhảy chân sáo, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cũng vô cùng hiếu kỳ, chỉ riêng Diệp Thiên nhìn đám người nườm nượp lên núi, cảm thấy hơi sững sờ.

“Không ngờ lần này lại có nhiều người đến như vậy!”.

Theo cảm nhận của cậu, những người đi vào từ cổng phía trước đã không dưới hàng trăm người rồi, nếu tính thêm cả cổng vào khác, thì người đến núi Phi Vũ quan sát trận đấu hôm nay e rằng không dưới hàng nghìn người.

Lần trước cậu giao đấu với Đường Đạo Nho trên võ đài Lư Sơn, cũng chưa từng có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, thế này cũng đủ thấy được Tiêu Ngọc Hoàng có vị trí như thế nào trong giới võ thuật Hoa Hạ.

“Xem ra những người này đều là đến để xem trận đấu!”.

Sở Thần Quang đưa mấy người đi đến chỗ cổng vào, nói với một người trung niên áo đen cười nói: “Chú Đồng, cháu đưa mấy người bạn lên kia xem nhé!”.

Người đàn ông trung niên áo đen vô cùng nghiêm túc, không vì Sở Thần Quang đến mà có biểu cảm có chút thay đổi nào, chỉ lạnh lùng gật đầu nhắc nhở: “Sau khi lên trên đó, người khác đứng ở đâu thì các cậu đứng ở đó, nhất định không được xảy ra mâu thuẫn với người khác, sau khi xong việc phải lập tức xuống núi, biết chưa?”.

“Vâng, cháu biết rồi chú Đồng!”.

Sở Thần Quang gật đầu cười, sau đó đưa bọn Tiếu Văn Nguyệt lên núi, Diệp Thiên đi theo phía sau bọn họ, bước đi thong thả.

Núi Phi Vũ cao đến hàng trăm trượng, là ngọn núi cao nhất Lư Thành, đường lên núi dốc đứng, đi lại khó khăn, mọi người khó khăn lắm mới leo lên đến lưng núi, ba cô gái đều mệt đến thở không ra hơi.

Sở Thần Quang cũng thở dốc, mồ hôi tuôn khắp mặt, chỉ có Diệp Thiên là không cảm thấy gì, đứng phía sau bọn họ.

“Không được rồi, nghỉ ngơi chút đi, núi Phi Vũ này đúng là khó leo thật!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.