Chương trước
Chương sau
Tiêu Ngọc Hoàng cười mà không nói, vốn tưởng Diệp Thiên làm Trần Sư Hành bị thương, đến nỗi Trần Sư Hành tìm ông ta đi báo thù là đã đủ ngông cuồng, nào ngờ Diệp Thiên gây thù chuốc oán tới cả Đảo Quốc.

Ông ta ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Bất luận có phải là Diệp Lăng Thiên giết đệ tử của ông hay không, tôi nghĩ ông không có cơ hội trả mối thù này rồi”.

Watanabe Heizou nhìn Tiêu Ngọc Hoàng một lúc lâu, đột nhiên thở dài.


“Đúng là đáng tiếc!”.

“Với cảnh giới tu vi của ông hiện nay, qua ngày mai, trên đời đã không còn Diệp Lăng Thiên nữa”.

Watanabe Heizou là nhân vật nào chứ? Vào mười mấy năm trước, ông ta đã nhìn thấu kiếm đạo, đứng ở đỉnh cao trong chí tôn võ thuật, khó tìm được đối thủ. Chẳng qua chỉ thiếu một ít thời gian tổng hợp, đúc kết những gì ông ta học được hay lĩnh ngộ được.

Sau khi ông ta thất bại dưới tay Diệp Vân Long, trở về Đảo Quốc, thời gian mười mấy năm qua ông ta suy xét mỗi ngày, dồn hết tâm tư vào kiếm đạo, tu vi mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Ông ta vừa đến nơi này đã cảm nhận được sức mạnh như vực sâu biển cả của Tiêu Ngọc Hoàng. Ngày nay, Tiêu Ngọc Hoàng đã vượt trên cảnh giới chí tôn võ thuật, bước vào một cấp bậc hoàn toàn mới. Cho dù là ông ta cũng không chắc thắng, huống hồ là Diệp Thiên còn trẻ tuổi.

Tiêu Ngọc Hoàng không nói gì, trận chiến này ông ta vốn đã nắm chắc phần thắng.

Ông ta tung hoành Hoa Hạ mấy chục năm, được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt” đâu phải là hư danh.

Không biết từng có bao nhiêu thiên tài ngã xuống trong tay ông ta, nhưng người cuối cùng đứng vững không đổ là ông ta - Ngọc Hoàng Đại Đế.

“Chúng ta trở về đi, bây giờ trên đỉnh núi Phi Vũ đã không còn ý nghĩa gì để chúng ta ở lại nữa”.

Ánh mắt Đậu Vạn Quy rất sâu xa, cuối cùng quay người đi, dẫn theo người nhà họ Đậu xuống núi.

Hai cao thủ tuyệt thế ở trên đỉnh núi đàm đạo luận võ, phê bình anh hùng trên thiên hạ, đâu còn chỗ cho bọn họ nói chuyện?

“Gia chủ, trận chiến ngày mai chúng ta có đến nữa không?”.

Một trưởng lão trong số họ thấp giọng hỏi.

Đậu Vạn Quy ngửa đầu nhìn trời, thở dài: “Ngày mai đến hay không đến, kết quả đều không khác gì nhiều. Khi trận chiến này truyền ra, kết quả đã được định sẵn rồi”.

“Chẳng lẽ các ông cho rằng Diệp Lăng Thiên có thể thắng được Tiêu Ngọc Hoàng?”.

Mọi người nghe vậy đều im lặng.

Watanabe Heizou cũng chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ thua, sao bọn họ lại không tin được?

Bên rìa khe núi, Wakasa Hidetatsu giống như con trẻ lắng nghe lời chỉ dạy của người lớn, vẻ mặt chân thành. Mặc dù hắn cũng đã đạt tới chí tôn võ thuật nhưng chỉ là vừa mới bước vào mà thôi, còn hai người này đã là chí tôn võ thuật hai mươi năm, mỗi một câu nói của họ đều có ích không nhỏ đối với hắn.

“Tiêu Ngọc Hoàng, tu vi của ông hiện giờ đã bước qua ngưỡng cửa của “cảnh giới đó” nửa bước, chỉ cần một bước ngoặt là có thể tìm kiếm cơ hội đột phá, thật khiến người khác ngưỡng mộ”.

Gương mặt già nua của Watanabe Heizou hiện lên nét cảm khái.

Tiêu Ngọc Hoàng vẫn bình tĩnh thản nhiên nói: “Không phải ông cũng đã tới được bước đó rồi sao?”.
Watanabe Heizou không phủ nhận, đột nhiên hỏi: “Lúc này, tôi lại muốn biết cảnh giới của Diệp Vân Long nhất, dù sao ông ta cũng là người duy nhất thắng được chúng ta”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.