“Anh Diệp Thiên, ngày kia em sẽ rời khỏi Lư Thành, hôm nay và ngày mai, em đều vẫn sẽ gọi anh là anh Diệp Thiên!”.
“Ngày mai anh cùng bọn em đến núi Phi Vũ được không? Lần trước ở “Thiên Thượng Nhân Gian”, chúng ta đều chia tay trong buồn bã, lần này, coi như đi chơi cùng em lần cuối, được không anh?”.
“Núi Phi Vũ?”, Diệp Thiên nhíu mày, nếu là nơi khác thì ngày mai có lẽ cậu chưa chắc đã có thể đi cùng Cố Giai Lệ, nhưng là núi Phi Vũ thì cho dù Cố Giai Lệ không bảo cậu, cậu cũng buộc phải đến.
Nghĩ đến đây, cậu gật đầu.
“Được, ngày mai anh sẽ đi với em!”.
Màn đêm buông xuống, 9 rưỡi tối, núi Phi Vũ tĩnh mịch, nhưng dưới chân núi lại sáng rực ánh đèn đuốc, một nhóm người đàn ông đô con mặc áo đen đứng xung quanh chân núi, cách 5 mét lại có một người, bao vây hết chân núi, lối đi vào đều bị đóng hết.
Trên đỉnh núi Phi Vũ, vì cấu tạo các đỉnh núi đặc thù, dẫn đến vùng trung tâm nhất xuất hiện một khe núi sâu không thấy đáy, chiều rộng cũng phải đến cả trăm trượng.
Giữa khe núi có những cột trụ bằng đá tự nhiên chĩa thẳng lên trời, mỗi một cột cách nhau hơn 10 trượng, giữa những cột đá ấy là vực sâu hun hút, nếu gặp phải thời tiết sương mù, cảnh sắc mờ ảo đó càng thêm tráng lệ, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Trước đây chính quyền Lư Thành vốn muốn cải tạo những trụ đá ở giữa khe núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348654/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.