Diệp Thiên cười nhạt lắc đầu: “Tôi bảo Lâm Thiên Nam đánh gãy chân con hắn, hắn chẳng dám cãi nửa lời, còn định đến mách tôi á?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, ngây người ra: “Anh nói cái gì? Sao lại là mách với anh?”.
Diệp Thiên thu dọn đồ đạc xong, quay người lại chỉ tay vào mình.
“Ý tôi là, tôi chính là vị ‘Diệp tiên sinh’ mà cô nhắc tới đấy!”.
Không khí trong căn phòng đột nhiên ngưng đọng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì.
Qua rất lâu, Tiếu Văn Nguyệt mới phá vỡ không khí nặng nề đó, cô ta đảo mắt, thất vọng lắc đầu.
“Diệp Thiên, tôi đến gặp riêng anh nói chuyện, là hi vọng anh say này có thể sống tốt hơn, ít làm mấy chuyện xấu, lúc hành sự có thể cân nhắc hậu quả mà việc mình làm sẽ để lại, mà anh thì?”.
“Vấn đề nghiêm túc như vậy, anh còn đùa kiểu đó, tôi thật sự không biết nên nói chuyện tiếp với anh thế nào nữa!”.
Nói xong, cô ta mở cửa ra quay lại phòng khách, trong lòng không khỏi thở dài.
Diệp Thiên là Diệp tiên sinh? Đây cứ như câu chuyện buồn cười nhất cô ta từng nghe, một học sinh cấp ba cùng trường với cô ta, lần đầu tiên đến nhà cô ta thì bẩn như ăn mày, lúc trước còn đi làm thêm ở quán bar, sao có thể là Diệp tiên sinh cao cao tại thượng, nắm giữ cả tỉnh Xuyên được?
Cô ta lắc đầu, hoàn toàn không còn gì để nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề để ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348651/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.