Chương trước
Chương sau
Trong lòng cậu ta thầm gọi tên, thấp thoáng đâu đó có chút mong chờ, hi vọng trận đấu này Tiêu Ngọc Hoàng có thể giết chết vị chí tôn võ thuật thiếu niên này luôn.

Và như vậy thì vị trí thiên tài số một vẫn thuộc về cậu ta, cậu ta là truyền nhân của nhà họ Diệp, làm sao có thể cam chịu có người mạnh hơn bản thân chứ?

Vì sự xuống núi của Tiêu Ngọc Hoàng, và cả tin tức được nhà họ Đậu lan truyền nữa, vụ Tiêu Ngọc Hoàng khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên đã được giới võ thuật truyền tai nhau rầm rộ, ai ai cũng biết.


Còn Diệp Thiên là nhân vật chính chủ lúc này đang ngồi trong biệt thự số một ở Thiên Đường Vạn Giang, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười.

“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi đợi ông lâu lắm rồi đấy!”.

Bàn tay cậu đột nhiên nắm chặt lại, cả căn biệt thự đều rung lắc dưới một sức mạnh vô hình.



Trên một ngọn núi nào đó ở huyện Thần Nại, Đảo Quốc.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh lam di chuyển nhanh chóng trong rừng cây, trên mặt có vẻ hoảng hốt lo sợ.

Vẻ ngoài hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, dưới chân sinh ra gió, chạy băng băng trên đầu những ngọn cây, trong tay cầm một đoạn vải màu vàng.

Trên đỉnh núi có một căn nhà được dựng bằng cỏ tranh. Người đàn ông trung niên đi nhanh đến trước căn nhà tranh, đặt thanh đao Katana bị gãy thành mấy đoạn xuống đất, quỳ một chân xuống.

“Thưa thầy, con trở về rồi, đây là những mảnh vỡ mà con huy động một vài quan hệ đặc biệt ở Lư Thành tỉnh Xuyên của Hoa Hạ tìm được”.

Lúc hắn tìm được những mảnh vụn của đao Katana thì đã kinh ngạc một lúc lâu. Thanh đao Katana này là danh đao mà thầy hắn sử dụng năm xưa, tên gốc là “Diêm Ma”. Nó đã đi theo thầy càn quét tám phương ở Đảo Quốc, đánh bại vô số anh hùng hào kiệt, từ đó vang danh Đảo Quốc, trở thành một thanh đao truyền kỳ.

Hai mươi năm trước, sau khi thầy hắn bị một người ở Hoa Hạ đánh bại, thanh đao ấy cũng bị đối thủ đánh gãy. Sau đó thầy hắn trở về Đảo Quốc, dung hợp ngũ kim để chế tạo lại đao này. Bất kể là độ sắc bén hay độ dẻo dai đều hơn xa trước kia, được đặt tên là “Diêm Ma đời thứ hai”, cho sư đệ của hắn đem theo bên mình, đến giới võ thuật Hoa Hạ giết thiên tài các nơi.

Nhưng thanh đao truyền kỳ này lại gãy thành nhiều đoạn ở một thành phố loại hai của Hoa Hạ, sư đệ của hắn cũng không thấy tung tích, không rõ sống chết.

Ở trong nhà tranh được lót sàn tatami, rêu xanh phủ đầy tấm lót, từ lâu đã mất đi sự sáng bóng ban đầu, có một số chỗ đã mục, trông như đã trải qua nhiều năm tháng.

Trên tấm tatami, một ông lão mặc áo vải ngồi quỳ gối, gầy chỉ còn da bọc xương, giống như một cái xác khô, nhưng người đàn ông trung niên lại đang nói chuyện với người đó.

Hắn là đệ tử đầu của ông lão, biết rất rõ ông lão đã duy trì tư thế này hơn mười năm.

Suốt năm nghìn ngày này, ông lão chưa từng ăn một lần, rượu cũng không uống, giống như một tảng đá nằm im ở đây. Nếu không phải hơi thở của ông lão vẫn đầy đặn liên tục, hô hấp đều đều, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng ông ta đã về trời.

Đa số người nhìn vào một ông lão gầy gò như vậy chỉ thấy bình thường, bọn họ sẽ không ngờ được người này chính là Kiếm Thánh Đảo Quốc từng tung hoành Đảo Quốc, một mình đến Hoa Hạ khiêu chiến vô số cao thủ - Watanabe Heizou.

Watanabe Heizou không động đậy, miệng cũng không mở, nhưng giọng nói lại truyền vào tai người đàn ông trung niên một cách rõ ràng. Đây là cách nói chuyện bằng bụng mà chỉ có tu vi nội lực cực cao mới có thể sử dụng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.