Chương trước
Chương sau
Người thầy thuốc nói xong, ánh mắt của tám người canh gác lập tức trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.

Bọn họ canh gác ở nhà họ Đậu mười năm, mặc dù không tính là cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ rộng lớn, nhưng mỗi một người đều có thực lực võ sư, sao có thể cho phép người khác sỉ nhục nhà họ Đậu được chứ?

“Muốn chết?”.


Tám người quát khẽ một tiếng, tám người một thể đồng loạt bay lên, bổ nhào tới hai người kia.

Bọn họ muốn bắt hai kẻ ngông cuồng đột nhiên xông vào này, giao cho những người cấp cao trong nhà họ Đậu xử lý.

“Không biết tự lượng sức mình!”.

Người áo trắng không động đậy gì, người trông giống thầy thuốc kia lại cười khẩy, thân hình bay bổng như ma quỷ len vào giữa tám người kia.

“Rầm rầm!”.

Một chuỗi tám tiếng động vang lên, tám người canh gác bay ra sau cùng một lúc, ai cũng phun ra máu.

Người thầy thuốc đã đánh bại cả tám người trong chớp mắt, còn đẩy lùi tất cả bọn họ, có thể thấy thân pháp ông ta nhanh như thế nào.

“Rầm!”.

Tám người canh gác va vào cửa lớn của nhà họ Đậu, cánh cửa đồng cao đến mấy trượng đổ ầm xuống. Hai cánh cửa đồng nặng ít nhất cũng hơn nghìn cân, thêm song sắt gia cố chí ít cũng có sức nặng vạn cân, nhưng người thầy thuốc đánh lùi tám người canh gác lại có thể làm sập cánh cửa, sức mạnh này đã vượt xa tông tượng võ thuật bình thường.

Khoảnh khắc cửa lớn sắp ngã xuống đất, người thầy thuốc vọt người lên, một tay đỡ lấy cạnh cửa, sau đó kéo mạnh.

“Người nhà họ Đậu, ra đây hết cho tôi!”.

Hai cánh cửa đồng giống như hai ván gỗ bị giơ lên thật cao, ném thẳng vào bên trong nhà họ Đậu. Tiếng quát của ông ta cũng truyền vào theo.

“Kẻ nào lại dám quát tháo ầm ĩ ở nhà họ Đậu bọn ta?”.

Một tiếng quát từ bên trong nhà họ Đậu vang lên. Một ông lão mặc áo choàng dài màu xám nhảy vọt lên thật cao, khẽ nâng hai tay đón lấy hai cánh cửa đồng.

Tuy ông ta đón được cánh cửa nhưng lại bị sức mạnh còn lại đẩy lùi về sau, lùi hơn mười trượng mới đứng vững được. Ông ta hoàn hồn trở lại, vẻ mặt đã trở nên nghiêm nghị.

“Rốt cuộc các ông là ai?”.

Ông lão áo xám hạ thấp giọng hỏi, ánh mắt sắc bén.

Người thầy thuốc không trả lời, người áo trắng chắp hai tay sau lưng, thong thả bước tới: “Gọi Đậu Vạn Quy ra đây gặp tôi, ông còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi!”.

Ông lão áo xám tràn đầy giận dữ, ông ta ở nhà họ Đậu cũng được xem là có sức chiến đấu đứng thứ hai, thế mà lại bị người ta xem thường như vậy?

Nhưng khi ông ta nhìn rõ khuôn mặt của người áo trắng, cả người lập tức run lên, sợ hãi lùi về sau ba bước, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Dù cho ông ta không nhận ra bố ruột của mình, nhưng chắc chắn sẽ không quên người đàn ông áo trắng trước mặt là ai.

Người này từng khiến nhà họ Đậu bọn họ chịu cú sốc nặng nề vào mười tám năm trước, đối với cả nhà họ Đậu mà nói, người này chính là cơn ác mộng, là tai họa, là ác ma không thể địch nổi.
Mười tám năm trước, người này chỉ dựa vào sức một mình mình đã xé nát toàn bộ niềm vinh quang và sự kiêu ngạo hơn trăm năm của nhà họ Đậu, ông ta mãi mãi cũng không thể nào quên được gương mặt này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.