“Tôi biết con người anh xưa nay vẫn cứng đầu, cũng không phục ai bao giờ, nhưng lúc nào nên cúi đầu thì vẫn phải cúi, nên nhún nhường thì vẫn phải nhún nhường, đạo lý này sao anh lại không hiểu chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt thực sự cảm thấy bất lực về Diệp Thiên, dường như cô ta có nói thế nào thì Diệp Thiên cũng như không hiểu nổi vậy.
Diệp Thiên nghe thấy mỉm cười lắc đầu, chỉ tay về phía trung tâm đại sảnh.
“Tất cả mọi người ở đây gộp lại cũng không đủ tư cách để tôi phải cúi đầu, chỉ dựa vào Lâm Thiếu Bân, anh ta cũng xứng sao?”.
Cậu xua tay, không muốn nghe Tiếu Văn Nguyệt nói nhiều nữa.
“Cô ra kia đi, người cần phải lo lắng không phải tôi, mà là anh ta đấy!”.
Tiếu Văn Nguyệt sững sờ vài giây, cuối cùng thất vọng lắc đầu.
“Diệp Thiên, tôi đúng là không còn gì để nói với anh nữa!”.
Cô ta ném lại một câu rồi bước nhanh khỏi đó, trở về chỗ ngồi của mình xong, cô ta không thèm chú ý đến Diệp Thiên nữa.
Những gì cần làm cô ta đều đã làm hết rồi, nhưng Diệp Thiên sống chết “không nghe”, cô ta biết làm sao chứ?
“Anh Bân, tháng trước về nước sao không gọi tôi thế?”.
Đột nhiên có một thanh niên đến chỗ bàn của Lâm Thiếu Bân, người thanh niên mặc sơ mi kẻ ca rô, trên người mang theo hơi thở thô bạo, khiến bọn Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi giật mình.
“A Hồng?”.
Lâm Thiếu Bân nhìn thấy người vừa đến cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348635/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.