Chương trước
Chương sau
Tiếu Lâm hoàn hồn trở lại, không khỏi cảm khái lên tiếng.

Lí Tinh Tinh mắt lấp lánh, cô ta vốn tưởng Diệp tiên sinh là trung niên khoảng ba mươi tuổi, cho dù là vậy, cô ta cũng sùng bái vô cùng. Bây giờ nghe nói Diệp tiên sinh là một người trẻ tuổi cùng độ tuổi với bọn họ, cô ta càng mừng thầm trong lòng, bắt đầu mơ mộng cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp giữa mình và Diệp tiên sinh, cuối cùng bước vào lễ đường đám cưới, trở thành “nữ hoàng” của tỉnh Xuyên.


Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cũng liên tục thở dài. Sở Thần Quang sờ mũi, cười gượng nói: “Không biết chúng ta phải phấn đấu bao lâu mới có thể đạt đến trình độ như Diệp tiên sinh!”.

Mọi người đều im lặng, trình độ giống như Diệp tiên sinh nào chỉ phấn đấu là có thể đạt được dễ như vậy?

Tiếp đó, chủ đề trò chuyện gần như đều không xa rời Diệp tiên sinh. Lâm Thiếu Bân kể lại những sự tích và bản lĩnh của Diệp tiên sinh nghe được từ bố mình cho mọi người, ai nấy đều kinh ngạc.

Còn Diệp Thiên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn cơm, không ai chú ý đến cậu.

Sau bữa tối, mọi người lại trò chuyện vài câu với Tiếu Lâm. Lâm Thiếu Bân đề nghị đến quán bar ngồi, mọi người cùng hưởng ứng, rời khỏi biệt thự nhà họ Tiếu.

Diệp Thiên đi theo sau mọi người, vốn định ra khỏi khu biệt thự sẽ rời đi một mình. Nhưng cậu vừa bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tiếu, Lâm Thiếu Bân lại đột nhiên dừng bước, chặn trước mặt cậu.

Đám người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ thấy thế đều biến sắc, Sở Thần Quang lại cười thầm trong lòng.

Vừa rồi Diệp Thiên đã làm mất mặt Lâm Thiếu Bân, bây giờ Lâm Thiếu Bân trả thù rồi đây!

“Diệp Thiên phải không?”.

Lâm Thiếu Bân nhìn thẳng vào Diệp Thiên, giọng điệu kiêu ngạo tự đại.

“Tôi mặc kệ cậu có quan hệ gì với Giai Lệ, nhưng tôi có thể nhìn ra, cậu xuất hiện khiến cô ấy không vui”.

Anh ta bước lên trước hai bước, nheo mắt lại.

“Từ hôm nay trở đi, cậu hãy tránh xa Giai Lệ một chút. Nơi cô ấy xuất hiện, tốt nhất cậu đừng xuất hiện trong phạm vi mười mét xung quanh cô ấy, nghe rõ rồi chứ?”.

Cố Giai Lệ nghe vậy ánh mắt dao động, định bước tới nói đỡ cho Diệp Thiên, nhưng lại bị Lí Tinh Tinh giữ lại.

“Ồ?”.

Diệp Thiên hờ hững nhìn lại: “Dựa vào đâu?”.

Lâm Thiếu Bân tràn đầy tự tin, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh thường.
“Dựa vào tôi là Lâm Thiếu Bân, dựa vào tôi là con trai của Lâm Thiên Nam!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.