Chương trước
Chương sau
"Nói cho tôi biết, ai làm cậu bị thương?"

Cứ nghĩ đến tên oắt con hống hách bá đạo kia là trong mắt Trần Sư Hành lại hiện rõ vẻ uất hận. Ông ta trầm giọng đáp: "Sư phụ, hắn tên là Diệp Lăng Thiên!"

Ông cụ già kia nghe xong thì không buồn hỏi đầu đuôi câu chuyện mà bước một bước dài đến bên vách núi rồi ngẩng đầu lên trời cười lớn.


"Ha ha, thật không ngờ, Tiêu Ngọc Hoàng ta ẩn dật ở nơi này mười năm, trong giới võ đạo của Hoa Hạ ngoài Diệp Vân Long ra còn xuất hiện một tuyệt thế cao thủ xứng đáng làm đối thủ của ta. Ha ha ha!"

Khi người kia cất tiếng cười, những đám mây như lay động, khí cuộn lại như thể ma quỷ hạ phàm.

Người đàn ông trung niên trông như một lão nông bình thường này lại chính là "Ngọc Hoàng Đại Đế" uy chấn Hoa Hạ!



Tiêu Ngọc Hoàng ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang lên đến tận mây xanh còn Trần Sư Hành ở phía sau chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bị chấn động đến nỗi khí huyết cuộn trào, thiếu điều ngất đi.

Tiêu Ngọc Hoàng cuối cùng cũng ngừng cười, chắp tay rồi quay đầu lại.

"Sư Hành, Diệp Lăng Thiên này có phải người của nhà họ Diệp ở thủ đô không?"

Trần Sư Hành liên tục lắc đầu đáp: "Sư phụ, Diệp Lăng Thiên không liên quan gì đến nhà họ Diệp này nhưng với thực lực của hắn thì đã xứng đáng bước vào hàng ngũ chí tôn của võ đạo!"

"Một tháng trước, hắn một đòn đánh chết Nhị đương gia Đường Đôn Nho ở Lư Sơn, mấy hôm trước lại giết chết Phan Hoài Uyên - gia chủ nhà họ Phan tại Vân Kiềm. Giờ tên tuổi của hắn đã uy chấn khắp giới võ đạo Hoa Hạ rồi!"

Trên đường đến đây, Trần Sư Hành cũng đã thu thập được một số thông tin về Diệp Thần, những thông tin đó khiến ông ta cũng phải kinh ngạc.

"Ồ? Phan Hoài Uyên bị cậu ta giết chết sao?"

Sau khi nghe xong, Tiêu Ngọc Hoàng lại càng có vẻ hào hứng.

Đường Đôn Nho, hơn mười năm trước chẳng qua chỉ ở cấp bậc thầy võ thuật mà thôi, vốn không là cái đinh gì đối với Tiêu Ngọc Hoàng. Thế nhưng Phan Hoài Uyên thì khác, hơn mười năm trước, Phan Hoài Uyên đã được liệt vào hàng ngũ chí tôn, Tiêu Ngọc Hoàng cũng đã từng giao đấu với ông ta. Đối với người này, Tiêu Ngọc Hoàng còn có chút coi trọng.

"Không sai, nghe nói trong trận chiến đó, Phan Hoài Uyên đã dùng tới tuyệt kỹ mạnh nhất của nhà họ Phan nhưng rồi vẫn bị Diệp Lăng Thiên một đòn đánh chết!"

Trần Sư Hành thành thật báo cáo.

Tiêu Ngọc Hoàng ung dung tản bộ, nhìn xuống những đám mây bên dưới, chậm rãi nói:

"Mười sáu năm trước, tôi và Phan Hoài Uyên từng giao đấu với nhau, tôi đã đánh bại ông ta trong vòng hai mươi chiêu!"

"Khi đó vì thấy ông ta khá có tiềm năng nên không giết. Giờ đã hơn mười năm trôi qua, ít nhất ông ta cũng phải thuộc tầm trung trong hàng ngũ chí tôn võ thuật, vậy mà vẫn bị Diệp Lăng Thiên kia đánh bại. Diệp Lăng Thiên này quả thực là rất giỏi!"

Mặc dù đang khen ngợi Diệp Thần nhưng giọng Tiêu Ngọc Hoàng vẫn vô cùng bình thản như thể một sinh viên nổi tiếng thế giới đang khen ngợi một thủ khoa cao đẳng vậy, trong giọng nói bình tĩnh kia còn có vẻ bề trên.

Ông ta nhìn Trần Sư Hành, tiếp tục nói: "Ban nãy trong nội thể của cậu có một luồng nội công tồn tại ở nơi sâu nhất của đan điền, đó chính là lý do khiến cho vết thương của cậu mãi không lành!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.