Chương trước
Chương sau
Đôi bàn tay đầy vết chai của ông ta chứa nội lực, mang theo luồng gió mạnh, đánh một chưởng về phía ngực Diệp Thiên.

“Đây là… cách bước đi độc môn của nhà họ Phan, Bát Quái Bộ?”.

Dược Du nheo mắt, kinh ngạc kêu lên.


Nghe nói nhà họ Phan có một cách bước chân diễn hóa từ Cửu Cung Bát Quái, tường tận về trận pháp, có thể đạt được trình độ thu đất thành tấc trong phạm vi nhỏ, rút ngắn khoảng cách tấn công đến cực hạn. Trình độ cao nhất có thể di chuyển theo ý mình, tấn công người khác trong vô hình.

“Phan Hoài Uyên muốn sử dụng bản lĩnh thật sự rồi!”.

Cát Khắc Bác Nhã chớp mắt, cô ta không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết đặc sắc nào trong trận đấu giữa hai chí tôn võ thuật này.

“Tài năng vặt vãnh!”.

Diệp Thiên đầy vẻ giễu cợt, bước chân không di chuyển, chỉ hơi né thân mình, dùng cánh tay chặn ngang.

“Rầm!”.

Cánh tay hai người va chạm vào nhau, một tiếng động vang lên, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố rộng mấy trượng với chân bọn họ làm trung tâm.

Hai người đều là nhân vật đỉnh cao đương thời, lúc này nội lực đối chọi, sức phá hoại phải đáng sợ đến mức nào? Đại diện của bảy gia tộc và người của Dược Vương Điện đứng xem chiến ở không xa đều cảm thấy khó thở, lồng ngực khó chịu. Đó là nội lực của Diệp Thiên và Phan Hoài Uyên đối chọi nhau ảnh hưởng đến bọn họ.

Chu Dương có tu vi thấp nhất trong bọn họ tức khắc không chịu được nữa, phun ra máu tươi, vội vàng lùi ra sau thêm mười trượng, ánh mắt đầy sợ hãi.

Mọi người ngẩng đầu lên, ở nơi hai vị chí tôn võ thuật giao đấu, sức mạnh bùng nổ, vô số đá vụn bay tứ tung.

Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Trái lại, Phan Hoài Uyên đạp chân ra sau một bước, tạo thành dấu chân sâu khoảng một tấc.

Sắc mặt ông ta khẽ biến đổi, mặc dù kinh ngạc nhưng động tác vẫn không chậm lại. Ông ta mượn lực xoay người, nhảy vọt lên mấy trượng, lộn nhào qua đỉnh đầu Diệp Thiên, chỉ một ngón tay xuống.

“Cương Kình Chỉ!”.

Cương Kình Chỉ là một trong những tuyệt học độc môn của nhà họ Phan, lấy nội lực kích hoạt chỉ lực, tầng tầng lớp lớp, sức mạnh giống như dời núi lấp biển. Nhất là lúc này ông ta điểm chỉ từ trên không, chiếm được ưu thế đi trước, một ngón tay hạ xuống nào chỉ là nghìn cân vạn cân?

Diệp Thiên ở phía dưới không tránh không né, vung tay lên, cũng sử dụng chỉ.

Một chỉ của cậu không có gì nổi bật, chỉ là ngưng tụ nội lực ở đầu ngón tay phóng ra, nhưng Phệ Thiên Huyền Khí của cậu mạnh mẽ, thuần khiết đến mức nào chứ. Một chỉ vung ra, luồng gió xao động, giống như đạn rời khỏi nòng, đối chọi với nguồn lực phóng ra từ ngón tay của Phan Hoài Uyên.

“Vù!”.

Một sự dao động kì lạ lan ra, trong không khí nổi lên những làn sóng gợn cực nhẹ. Cơ thể Phan Hoài Uyên chấn động, rơi xuống từ trên không, ngón tay run rẩy không ngừng, gần như tê dại.

“Sao thằng nhóc kia lại mạnh như vậy? Cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể nào sở hữu sức chiến đấu mạnh như vậy!”.

Ông ta nhìn Diệp Thiên, nỗi sợ hãi trong lòng lại dâng cao. Vừa rồi ông ta sử dụng Cương Kình Chỉ đã dùng đến mười phần nội lực, nhưng va chạm với chỉ lực của Diệp Thiên cứ như tảng đá đập vào tấm thép vậy, làm cả cánh tay của ông ta tê rần, gần như không nhấc lên nổi nữa.
“Thằng nhóc này tuổi còn trẻ mà đã có nội lực mạnh như vậy, nếu để cậu ta phát triển thêm mười năm thì nào còn chỗ đứng cho những chí tôn võ thuật lâu năm như bọn ta?”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.