Chương trước
Chương sau
Cho dù có là học sinh giỏi thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy đề thi này cũng phải vò đầu bứt tai.

Nhưng Diệp Thiên từ đầu đến cuối chỉ bình thản nhìn, không hề vì độ khó của đề bài mà lấn cấn, khiến Phó Viễn Thanh vô cùng kinh ngạc!

“Thầy hiệu trưởng, cho em mượn một cây bút được không?”.


Diệp Thiên quay sang phía hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nghe thế, đưa ra một cây bút mực đen, Diệp Thiên cầm lên viết, hình như là không cần suy nghĩ.

Phó Viễn Thanh và hiệu trưởng chăm chú nhìn Diệp Thiên toàn bộ quá trình, chi thấy Diệp Thiên múa bút thành văn, gần như không hề dừng lại, mới có mấy chục phút, tờ đề thi đã đầy kín những nét chữ rõ ràng nắn nót của cậu.

“Thầy Phó, em làm xong rồi!”.

Cuối cùng, Diệp Thiên cũng dừng bút, đưa trả lại bài kiểm tra, trong lòng Phó Viễn Thanh đã sớm ngạc nhiên rồi.

Độ khó của đề kiểm tra này căn bản không phải dành cho học sinh cấp ba, đối với trình độ tiêu chuẩn của học sinh cấp ba ở Hoa Hạ hiện nay mà nói, có thể hoàn thành đề thi này trong hai tiếng đã là trình độ đỉnh cao rồi, tổng điểm 150 điểm, có thể đạt đến 60 điểm, đã là có tố chất thủ khoa toàn tỉnh rồi.

Nhưng Diệp Thiên lại hoàn thành bài thi trong vỏn vẹn có mấy chục phút, điều này chưa từng có trong suốt mấy chục năm hành nghề nhà giáo của ông ta.

Không chỉ như vậy, ông ta cẩn thận kiểm tra đáp án của Diệp Thiên, thế mà lại không sai câu nào, toàn bộ đều là đáp án tiêu chuẩn nhất, hơn nữa lối tư duy giải thích của mỗi một câu đều rất rành mạch ngắn gọn, không hề có ý thừa, một số câu hỏi còn có cách giải thích mà đến ông ta còn cảm thấy rất mới lạ.

Đặt cả bài thi xuống, không thể miêu tả Diệp Thiên bằng từ ưu tú được nữa, chỉ có thể dùng hai từ “quái vật”.

“Quái vật, đây tuyệt đối là quái vật siêu cấp, một học sinh như thế này đại học Thủ Đô chúng tôi nhất định phải tuyển vào!”.

Ông ta cố kìm lại sự hưng phấn khó che giấu, đại học Thủ Đô đã lâu rồi không có sinh viên nào xuất sắc đến đáng sợ như thế xuất hiện.

“Em Diệp Thiên, rất vui vì em đã đồng ý gia nhập trường của chúng tôi, giờ em có thể đến báo danh luôn, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, hoặc là em để đầu tháng chín năm sau đi cũng được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho em!”.

Lúc nãy hiệu trưởng còn lo Diệp Thiên không qua bài kiểm tra, nhưng giây phút này, Diệp Thiên đã thông qua biểu hiện xuất sắc đáng kinh ngạc của mình để trở thành một sinh viên của trường đại học Thủ Đô.

“Cảm ơn thầy Phó, em còn mấy việc chưa làm xong, thôi cứ để đầu tháng chín em báo danh sau!”.

Diệp Thiên trả lời khách sáo, chuyện “Tẩy Túy Đan” còn rất nhiều thứ chưa đi vào quỹ đạo, vẫn cần cậu ở tỉnh Xuyên, tạm thời không tách ra được, mà tính thời gian, Hoa Lộng Ảnh bây giờ cũng đang là học sinh cấp ba, đầu tháng chín năm sau mới nhập học đại học Thủ Đô, cậu không vội.

Tạm biệt hai người, Diệp Thiên chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, từ giờ đến tháng chín năm sau, cậu có đủ thời gian để chuẩn bị một số thứ, để bản thân đến thủ đô, càng nắm bắt được nhiều hơn.

Đến lúc đó, cho dù là đối diện với nhà họ Diệp quyền cao thế mạnh, đối diện với cao thủ số một Hoa Hạ Diệp Vân Long được mệnh danh là “Bắc – Long”, cậu cũng có lòng tin trấn áp được.

Bây giờ ở lại trường đã không còn ý nghĩa gì nữa, Diệp Thiên chuẩn bị về lớp thu dọn đồ đạc, trở về thung lũng hoa xem sự tiến triển của cỏ Ngân Lân và Tẩy Túy Đan, nhưng vừa về đến cửa lớp, một bóng dáng cao gầy mềm mại đã đợi từ lâu.

Tiếu Văn Nguyệt mặc một bộ váy tím, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió, giống như nữ thần trong tranh.

Cô ta nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, bước lên mấy bước.

“Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.