Chương trước
Chương sau
Nhưng cô ta không hiểu, vì sao người này lại tìm tới cô ta?

“Tôi biết, có lẽ cô muốn hỏi vì sao tôi lại tìm tới cô, tôi có thể nói cho cô, đó là vì cô sinh sai giờ rồi!”.

“Cô sinh ra vào ngày tháng chí dương, tôi chỉ cần lấy thêm hồn phách của cô là có thể kéo dài tuổi thọ, sống thêm mười năm. Cô nên cảm thấy vinh hạnh vì được một thuật sĩ Mao Sơn tôi đây sử dụng cơ thể người phàm của cô!”.


“Cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ dùng bí pháp luyện chế lại cơ thể của cô, để cô trở thành nửa người nửa rối, cho tôi điều khiển cả đời!”.

“Nhân tiện nói cho cô biết, tôi là “Hắc Vu Thần”!”.

Người đàn ông áo đen mặt mày dữ tợn, tự khai báo tên, hoàn toàn không kiêng kị gì.

Với sức mạnh của ông ta, cho dù có người tìm đến nơi, ông ta cũng có thể giải quyết hết. Dù là thành viên của tổ trọng án Thành Môn tập hợp cảnh sát từ các thành phố lớn về đây, ông ta cũng nắm chắc có thể giải quyết tất cả.

Đây chính là sức mạnh to lớn của thuật sĩ tà ác Mao Sơn!

Tiếu Văn Nguyệt không hiểu, võ thuật và pháp thuật đối với cô ta mà nói quả thật quá xa xôi. Thế giới mà cô ta sống hoàn toàn không dính dáng gì đến những thứ này. Lấy hồn gì đó, kéo dài tuổi thọ gì đó, cô ta hoàn toàn không biết.

Điều duy nhất mà cô ta biết là Hắc Vu Thần muốn giết cô ta, giống như giết những người không liên quan kia vậy, hành hạ cô ta ở lò hơi này đến chết.

Trong giây lát, sự sợ hãi lan khắp toàn thân, lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết cách mình gần đến vậy.

Cô ta vẫn còn quá nhiều việc chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa nói một câu cảm ơn với Diệp Thiên, còn chưa trải nghiệm đủ thế giới tươi đẹp này, cô ta không muốn chết.

Giờ phút này, cô ta nhớ đến một người, người thiếu niên đã hai lần cứu cô ta khỏi nguy hiểm.

“Diệp Thiên? Vì sao vào những lúc thế này, mình đều nhớ đến anh ta?”.



Tâm trạng của Tiếu Văn Nguyệt vô cùng phức tạp. Cô ta hi vọng giờ phút này, Diệp Thiên có thể xuất hiện ở bên cạnh cô ta, đánh bại kẻ lạnh lùng đáng sợ ở trước mắt, đưa cô ta rời khỏi nơi này.

“Nhìn ánh mắt của cô, có vẻ vẫn còn chờ mong có người tới cứu à?”.

Hắc Vu Thần liếc mắt qua, dường như nhìn thấu tất cả tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cười giễu không ngừng.

Giây lát sau, bàn tay khô gầy của ông ta thò ra khỏi áo choàng đen. Vô số khí đen bay ra khỏi ống tay áo, thoáng chốc che phủ toàn bộ lò hơi, bao trùm cả người Tiếu Văn Nguyệt.

Lò hơi vốn nóng không thể chịu nổi bỗng chốc trở nên lạnh lẽo u ám. Trong hoàn cảnh này, Tiếu Văn Nguyệt thậm chí còn không nhìn thấy rõ bản thân mình.

Trong lúc cô ta đang sợ hãi tột cùng, vô số tiếng nổ lớn vang lên, sương mù màu đen lan ra. Cửa sổ thủy tinh xung quanh lò hơi lần lượt nứt vỡ, những mảnh vỡ văng đi xa, vài con chó hoang nằm bên đường thoáng chốc bị cắt đứt người thành mấy đoạn.

“Đây… là sức mạnh mà con người có thể có được sao?”.

Cô ta khiếp sợ, hầu như không dám tin vào mắt mình. Hắc Vu Thần chỉ vẫy tay một cái là có thể tạo ra bóng tối bao trùm cả lò hơi, vung tay một cái là có thể biến thủy tinh thành dao sắc nhọn, cắt đứt cơ thể. Đây là sức mạnh mà con người có thể nắm giữ sao?
Cô ta không khỏi sợ hãi hít sâu một hơi. Cô ta vốn cho rằng người ở trước mắt cô ta là một tên điên thực thụ, nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện tên điên này sở hữu sức mạnh mà cô ta không tưởng tượng được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.