Chương trước
Chương sau
"Nhưng anh đã làm gì? Bản thân sa đoạ, cả ngày chỉ có ngủ với ngủ, vậy anh đến trường học có ý nghĩa gì?".

Tiếu Văn Nguyệt càng nói càng kích động, cô ta không biết tại sao khi nhìn thấy Diệp Thiên sa đoạ, cô ta lại tức giận đến vậy. Mấy ngày trước đã quyết định sẽ quên Diệp Thiên nhưng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt lại muốn Diệp Thiên nghe lời cô ta khuyên can biết bao.

"Tiếu Văn Nguyệt, cô quan tâm nhiều quá đấy!".


Diệp Thiên vẫn giữ thái độ hờ hững, Tiếu Văn Nguyệt nói nhiều như vậy, cậu hoàn toàn không quan tâm.

"Đối với tôi mà nói, nghe giảng chẳng có ý nghĩa gì cả. Sở dĩ tôi đến lớp chỉ là lấy lệ mà thôi!".

"Còn những gì cô vừa nói, như là kéo gần khoảng cách với Cố Giai Lệ, tôi không có chút hứng thú nào. Bây giờ cô ấy là cô ấy, tôi là tôi!".

Diệp Thiên nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng học.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi vào chỗ, không khỏi thở dài lắc đầu, không hiểu sao Diệp Thiên không bao giờ nghe lời khuyên của cô ta, lần nào cũng vậy, cứ một mực làm theo ý của mình mà không thèm để ý tới lời cô ta nói.

Ngày hôm sau, bài kiểm tra hàng tháng bắt đầu diễn ra, học sinh lớp 12 đều đã chuẩn bị đầy đủ, lần lượt bước vào phòng thi.

Chỗ ngồi của thí sinh tham gia bài kiểm tra hàng tháng này được sắp xếp theo thứ tự đảo loạn. Tiếu Văn Nguyệt đến phòng thi từ sớm, bỗng thấy tên của Diệp Thiên vừa hay xuất hiện trong danh sách thí sinh thi của phòng này.

Số thứ tự thi của cô ta là thứ hai từ dưới lên, còn Diệp Thiên thì ở giữa.

Cho đến khi giờ thi sắp bắt đầu, Diệp Thiên mới thong dong đến, trông bộ dạng có phần lười biếng.

Sau khi bài kiểm tra được phát, Tiếu Văn Nguyệt không chú ý đến Diệp Thiên nữa, mà bắt đầu đọc hiểu câu hỏi.

Khoảng bốn mươi phút sau, Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn thành câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng. Câu hỏi điền vào chỗ trống này hơi khó. Cô ta đang suy nghĩ, bỗng bất giác ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước.

Cô ta thấy Diệp Thiên đặt bút sang một bên, còn bản thân thì nằm sấp lên bài kiểm tra và phiếu điền đáp án rồi ngủ ngon lành.

"Cái tên này, trong phòng thi rồi mà còn ngủ được à?".

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi cảm thấy bất lực, Diệp Thiên ngủ trong lớp đã đành, bây giờ trong phòng thi cũng không khác gì.

Cô ta lắc đầu tiếp tục làm bài, mặc kệ Diệp Thiên. Cô ta vốn cho rằng khi Diệp Thiên chủ động cá cược với Âu Hạo Thần, ít nhất cũng có hậu thuẫn nhất định, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên chỉ là đang ăn nói ba hoa, không biết lượng sức mình mà thôi.

Cứ như vậy thì đừng nói đến việc đọ sức với Âu Hạo Thần, không kém hơn Âu Hạo Thần một hai trăm điểm đã là được ông trời phù hộ lắm rồi.

Sau bốn môn thi, cứ vào phòng thi được ba mươi phút thì Diệp Thiên lại gục đầu ngủ thiếp đi, đến giờ nộp bài thì lập tức nộp, lần nào cũng vậy.

Buổi chiều ngày thứ hai sau bài kiểm tra hàng tháng, Tiếu Văn Nguyệt chặn Diệp Thiên ở cửa lớp.

"Cô lại làm sao thế?".
Diệp Thiên vẫn thờ ơ như cũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.