Chương trước
Chương sau
Một học sinh trung học bình thường từ nông thôn lên, không bằng cả bọn họ như Diệp Thiên, cho dù không tính là nghèo, nhưng ít nhất cũng sống cuộc sống bình thường. Nếu không đã chẳng đến quán bar làm việc kiếm tiền, còn ở nhà trọ giá rẻ.

Về điều kiện sống và mức chi tiêu của Diệp Thiên, cô ta tự cho là mình biết rõ, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại chuyển mình, ở trong căn nhà cao cấp nhất Lư Thành, quả thật khiến cô ta không thể hiểu nổi.


Căn nhà này không phải của Ngô Quảng Phú sao? Cho dù Diệp Thiên thật sự có tiền, là con cháu nhà giàu thì cũng không thể nào sống ở đây được. Lẽ nào Diệp Thiên là con riêng của Ngô Quảng Phú? Vậy thì quá hoang đường!

Tiếu Văn Nguyệt im lặng, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên hồi lâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói với Lí Tinh Tinh: “Tinh Tinh, cậu ở ngoài cửa đợi mình một lát nhé, mình có chuyện muốn nói với Diệp Thiên”.

Lí Tinh Tinh gật đầu, thức thời rời khỏi phòng khách. Mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lấp lánh, trầm giọng nói: “Diệp Thiên, anh không định giải thích một chút sao?”.

Diệp Thiên dựa nghiêng người vào ghế sofa, vô cùng tùy ý: “Giải thích? Tôi phải giải thích cái gì?”.

Vẻ mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy kiên cường, nhấn mạnh từng chữ: “Lúc trước ở quán bar Dạ Yến, anh đã đánh nhau với ông trùm Viên Phong của khu Bắc Thành mà không hề bị thương, sau đó anh bỗng nhiên biến mất hơn một tháng, bây giờ lại đột nhiên vào ở biệt thự số 1 của Ngô Quảng Phú”.

“Hơn một tháng qua, anh đã đi đâu làm gì? Làm sao mà vào ở được biệt thự số 1? Anh có quan hệ gì với Viên Phong và Ngô Quảng Phú? Những chuyện này tôi đều hi vọng anh có thể giải thích rõ ràng”.

Diệp Thiên tiện tay cầm lon Coca Cola trên bàn lên uống một ngụm, vẻ mặt bình thản, không hề dao động.

“Giải thích rõ ràng cho cô?”.

Cậu đặt Coca Cola xuống, lắc đầu nói: “Tiếu Văn Nguyệt, tôi thấy căn bệnh tự cho mình là đúng của cô càng ngày càng nghiêm trọng rồi”.

“Diệp Thiên tôi làm gì, có quan hệ với ai, sống ở đâu, sao tôi phải giải thích cho cô? Cô là gì của tôi? Chẳng lẽ chuyện gì tôi cũng phải báo cáo cho cô à?”.

Diệp Thiên nói xong, đưa một tay về phía cửa, lạnh lùng nói: “Nếu nửa đêm cô đến đây chỉ để nói những lời vô ích này thì cô có thể đi rồi, tôi còn phải đi ngủ”.

Diệp Thiên hoàn toàn không định giải thích gì với Tiếu Văn Nguyệt. Lẽ nào cậu phải nói với Tiếu Văn Nguyệt cậu là ân nhân của Ngô Quảng Phú, là chủ tịch đằng sau Tập đoàn Thiên Phong, vả lại còn đánh chết ông hai Đường Môn Đường Đôn Nho chỉ với một quyền ở Lư Sơn, trở thành Diệp tiên sinh chấn động tỉnh Xuyên?

Hơn nữa, cho dù cậu có kể những chuyện này cho Tiếu Văn Nguyệt nghe, Tiếu Văn Nguyệt có thể tin được sao?

Chuyện này cũng giống như một người ở bên cạnh mình, tuy không tính là hiểu thấu nhưng ít ra cũng đã quen biết được một thời gian, đột nhiên nói với mình người đó là tỷ phú, vậy có tin được không?

Tiếu Văn Nguyệt đứng lên, bước từ từ đến cửa, ánh mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng, mang theo chút thất vọng.

“Diệp Thiên, tôi đúng thật chẳng là gì của anh, anh cũng không cần phải giải thích với tôi”.

“Nhưng anh từng cứu tôi hai lần, tôi cảm thấy phải nhắc nhở anh, đừng đi cùng mấy người như Ngô Quảng Phú và Viên Phong, cũng đừng làm những chuyện phi pháp cho bọn họ”.
“Anh có tài đàn piano ở trình độ bậc thầy, sau này cho dù anh đi con đường âm nhạc chắc chắc sẽ có được thành tựu không nhỏ, không thì cũng có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Vì sao phải hạ thấp bản thân chạy việc cho những ông trùm thế giới ngầm như Ngô Quảng Phú?”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.