Chương trước
Chương sau
Bọn họ vốn là người tu luyện võ cổ truyền, đương nhiên biết sự đáng sợ của chí tôn võ thuật là như thế nào.

Đây là cảnh giới mà mỗi một võ giả đều mong ước, tu luyện võ cũng chỉ mong đạt được cảnh giới cực hạn này, hai người bọn họ cũng luôn nỗ lực không ngừng để đạt được cảnh giới đó.


Bốn chữ “chí tôn võ thuật” đại diện cho đỉnh cao của giới võ thuật, bước vào được cảnh giới này coi như cá chép hóa rồng, bay lượn chín tầng mây, là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu thực thụ trong giới võ thuật.

Lư Tam Tỉnh cứ tưởng bản thân bước vào cấp trung tông tượng ở độ tuổi 24 đã là thiên tài hạng nhất của Hoa Hạ, nhưng bây giờ cậu ta mới hiểu ra, so với kẻ mạnh thực thụ cậu ta còn kém quá xa.

So với Diệp Thiên, cho dù là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh cũng không thể sánh nổi.

Nghĩ đến lúc trước bản thân còn muốn ra tay với Diệp Thiên, cậu ta liền căng thẳng đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa thì không thở nổi.

Những người ở cảnh giới dưới chí tôn võ thuật thì đều chỉ là con kiến!

Một vị chí tôn võ thuật, sao có thể sỉ nhục được?

Nếu Diệp Thiên muốn giết cậu ta, thì không biết cậu ta đã phải chết bao nhiêu lần rồi.

“Nếu anh đã không biết tốt xấu như vậy, hậu quả anh tự gánh chịu!”.

“Nếu ngày mai anh còn ở lại thung lũng hoa, anh sẽ biết bản lĩnh của Âm Khôi Tông!”.

Cát Khắc Bác Nhã đứng hình, trong đầu cô ta lúc này chỉ có những câu nói mà cô ta đã từng nói với Diệp Thiên.
Một vị chí tôn võ thuật, một nhân vật như rồng thần trên trời, vậy mà cô ta lại chủ động đến tận nơi uy hiếp, còn dùng môn phái đe dọa, bây giờ nghĩ lại cô ta giống như một con hề, một trò hề thực sự, Diệp Thiên e rằng còn chưa từng thèm nhìn thẳng mặt cô ta.

Nếu cô ta coi đại, cũng không đến mức ăn nói như vậy bản thân là cao thủ, dùng thái độ tự cao tự với một người ở cảnh giới cao như Diệp Thiên. Với ngoại hình xinh đẹp của cô ta, cho dù không được trở thành người yêu của Diệp Thiên, chỉ cần được quen biết Diệp Thiên, lấy danh nghĩ là bạn bè thôi, vậy thì cũng đủ rồi.

Một chí tôn võ thuật đỉnh cao như vậy, cả khắp Hoa Hạ cũng chỉ có vài người, nhưng tất cả mọi cơ hội của cô ta đều bị bỏ lỡ chỉ vì suy nghĩ sai lầm nhất thời của cô ta.

Mỗi một chí tôn võ thuật đều là nhân vật như rồng thần trên trời, những hành động của cô ta đã bị Diệp Thiên thấy hết, cho dù cô ta có cố gắng cứu vãn, Diệp Thiên chắc chắn cũng sẽ không coi trọng cô ta.

Nghĩ đến đây, cô ta chỉ cảm thấy ngực cô ta như bị đè nặng, suýt nữa thì phun một ngụm máu tươi.

“Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân!”.

Những người dân sống trong thung lũng hoa đều lần lượt quỳ xuống, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tôn kính, như thể coi cậu là một vị thần linh, một người đã cứu thế giới vậy, ngay cả Cát Khắc Tú Uyển ban đầu luôn đối đầu với Diệp Thiên, cũng cúi đầu xuống, hết sức lo sợ, trong lòng vô cùng hối hận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.